"…Một lần thất tín quá đủ rồi, tôi không thể nuốt lời lần thứ hai được."
Biên tập: Bảo, Bab, Huỳn.
Sửa lỗi: Bảo.
Lúc Hoắc Ngang tỉnh lại, hắn phát hiện mình bị dây thừng trói chặt, trong miệng còn nhét một miếng vải vừa dơ vừa hôi.
Thẩm Đạc thấy hắn tỉnh rồi thì giúp hắn cởi trói, lấy miếng vải ra, nói: "Ban nãy cậu thấy ảo giác, la lối khóc lóc nên bọn này mới trói cậu lại."
Bạch Niệm Từ lo lắng hỏi: "Cậu gọi tên Y Lạp Lặc rất nhiều lần, có phải nhớ ra gì rồi không?"
Hoắc Ngang sờ sờ mặt mình, giọt nước mắt lạnh lẽo còn đọng lại trên gò má. Những hồi ức xa xăm đó như hóa thành một tảng đá lớn nặng trĩu đè trên ngực hắn, khiến hắn hít thở không thông. Là hắn đã thất hứa, hắn đã bỏ Y Lạp Lặc lại một mình ở đàn tế bí ẩn đáng sợ kia. Xưa nay Y Lạp Lặc luôn nhút nhát, khi còn bé ngay cả con thiêu thân nhóc cũng sợ, lần nào cũng phải để hắn ra tay đuổi chúng đi, một mình bị mắc kẹt trong con rối gỗ tăm tối, chắc chắn nhóc đã rất sợ hãi.
Nhưng Y Lạp Lặc cũng rất dũng cảm, nhóc dám trôi nổi rời khỏi thôn làng một thân một mình, bám vào xác của kẻ khác, bôn ba nghìn dặm vạn dặm để quay về bên cạnh Hoắc Ngang.
Hoắc Ngang lau mặt, sau đó kể lại hết đầu đuôi sự việc và nghi thức hiến tế kỳ dị của thôn Thái Tuế, cuối cùng khàn giọng nói: "Mọi người tìm cách rời khỏi đây đi, tôi phải đi tìm Y Lạp Lặc."
"Cậu tìm được thì sao chứ? Cậu ta đã chết rồi." Bạch Niệm Từ thở dài.
Thẩm Đạc cũng khuyên, "Cậu gì ơi, nếu như cậu còn tỉnh táo thì bây giờ nên cân nhắc rời khỏi đây đi."
Nói thật thì Khương Dã cũng cảm thấy nên rời đi. Vào thôn Thái Tuế ban đêm mục đích là để cứu Y Lạp Lặc, nhưng hiện tại Y Lạp Lặc đã chết, ở lại nơi này không có nghĩa lý gì. Về phần mẹ cậu, Khương Dã vốn cảm thấy mẹ cậu rất có thể bị vây khốn trong hiểm cảnh, nhưng bây giờ xem ra bà hiểu biết hơn bọn cậu rất nhiều, ắt hẳn còn an toàn hơn so với bọn cậu. Quả thực bọn họ nên rời khỏi đây.
Hoắc Ngang lại lắc đầu, "Tôi đã đồng ý với Y Lạp Lặc phải dẫn em ấy đi. Một lần thất tín quá đủ rồi, tôi không thể nuốt lời lần thứ hai được."
Hắn cúi đầu kiểm tra đạn, số lượng không còn nhiều lắm, phải dùng thật chắt chiu.
"Anh định đi đâu tìm anh ấy?" Khương Dã hỏi.
Hoắc Ngang im lặng, hắn cũng không biết nên đi đâu tìm Y Lạp Lặc. Hắn nói: "Thôn Thái Tuế nhỏ mà, rà soát qua một lượt là có thể tìm được thôi."
Khương Dã đưa ba lô của mình cho hắn, "Đầu của Y Lạp Lặc trong này."
Hoắc Ngang ôm chiếc ba lô nặng trịch mà hốc mắt đỏ hoe. Xương sọ của một đứa bé tám tuổi không quá nặng. Hồi bé Y Lạp Lặc đã ăn uống thiếu thốn, còn bị hắn bắt nạt, thế nên gầy đến mức ngay cả đầu cũng không nặng mấy.
Hoắc Ngang nói: "Còn thiếu thi thể."
Hắn biết thi thể ở đâu, ở nơi mà Y Lạp Lặc nhìn thấy xác chết của chính mình, ở đàn tế âm u bí ẩn trong căn nhà sàn đó. Linh hồn của Y Lạp Lặc tạm thời rời khỏi thôn Thái Tuế, nhưng thân thể lại vĩnh viễn bị mắc kẹt ở nơi đó. Chỉ có đưa xác của Y Lạp Lặc ra ngoài, anh mới có thể thực sự rời khỏi thôn Thái Tuế.
Ánh mắt Hoắc Ngang đầy kiên nghị, hắn cầm súng lên, đẩy cánh cửa gỗ cũ nát ra.
Cận Phi Trạch cũng đi theo ra ngoài.
Khương Dã hơi ngạc nhiên, "Cậu định giúp anh ấy à?"
Thực sự không giống phong cách của Cận Phi Trạch cho lắm.
Cận Phi Trạch khẽ nghiêng đầu, cười nói: "Đi theo anh ta có thể giết người. Cậu đi với bọn họ đi, rời khỏi đây mới an toàn."
Khương Dã không níu giữ Cận Phi Trạch kịp, tên điên này đã theo Hoắc Ngang đi sâu vào bóng tối. Thằng khốn Cận Phi Trạch kia ngày nào cũng làm khùng làm điên không chịu nghe theo sự chỉ huy, bỏ mặc hắn chết quách ở thôn Thái Tuế cho rồi. Dù sao cũng là một mạng người, Khương Dã thoáng do dự, sau đó cắn môi rồi cũng theo ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Bạch Niệm Từ và Thẩm Đạc đang đực mặt nhìn nhau.
Thẩm Đạc thở dài, "Trẻ con thật sự rất khó quản, kiếp sau chắc chắn tôi sẽ không làm thầy giáo đâu."
Bạch Niệm Từ vô cùng đồng cảm. Nói thật thì y không muốn ở lại đây chút nào, nhưng không ai cùng đi ra ngoài với y, y cũng không dám đi một mình. Hai người không biết làm sao, thế là cũng đi theo ra ngoài.
Một đường đi thẳng tới điểm đích mà không gặp phải bất trắc gì, mọi người nấp trong bụi cỏ đối diện nhà sàn. Hoắc Ngang dùng ống ngắm quan sát nhà sàn, cửa sổ đóng kín, không nhìn thấy gì cả. Bên ngoài vách tường được bao phủ đầy những dây thường xuân, có thể lờ mờ nhìn thấy những chấm mốc bên dưới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!