"…Y Lạp Lặc, tám tuổi."
Biên tập: Bảo, Bab.
Sửa lỗi: Bảo.
"Giáo sư Khương," Thẩm Đạc ngồi đối diện bà, "Theo như thỏa thuận, mỗi tháng cô phải báo cáo hành động của mình với nhà họ Cận và học viện. Nhưng cho đến nay, chúng tôi hoàn toàn không có tin tức gì từ cô suốt ba tháng trời. Tôi không thể không đích thân dẫn người vào núi tìm cô, hai đứa con của cô cũng lo cho cô lắm đấy."
Khương Nhược Sơ nhạy bén phát hiện ra anh ta không nhắc đến Lý Diệc An, bèn hỏi: "Chồng tôi chết rồi à?"
Thẩm Đạc ngừng một chút, đoạn gật đầu, "Xin giáo sư Khương đừng quá đau buồn."
Khương Nhược Sơ lộ ra thần sắc đau khổ, bà nghiêng mặt đi, một giọt nước mắt lăn dài trên má. Thẩm Đạc muốn an ủi bà, song bà lại khoát tay, ý bảo anh ta đừng nói chuyện. Bà hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại rồi nói: "Tiểu Thẩm, vô cùng xin lỗi, bọn tôi đã lừa ông cụ. Biến hóa của bọn họ không cách nào áp chế, chờ khi bọn họ chết đi, chỉ có biện pháp chôn thi thể trong quan tài gang đúc xi măng mới có thể áp chế bọn họ.
Đem tin này về bẩm lại cho ông cụ, đừng đến tìm tôi nữa."
Thẩm Đạc tức giận, "Nếu đã như vậy thì nên dừng hành động lại. Giáo sư Khương, không chỉ người nhà của cô lo lắng cho cô, mà người nhà của những thuộc hạ dưới tay cô kia cũng như thế. Bọn họ cũng bặt vô âm tín mấy tháng liền, có vài gia đình đã định báo cảnh sát, thậm chí còn khởi tố tập đoàn Cận Thị bán hàng đa cấp…"
Khương Nhược Sơ cắt lời anh ta, "Bọn tôi không về được. Ông cụ cao tay ấn, tôi tin rằng ông ấy có thể giải quyết tốt chuyện này."
Xem thái độ của bà thì phần trăm thương lượng thành công gần như là bằng không. Thẩm Đạc im lặng một lát, sau đó đổi chủ đề, "Vậy cô có thể cho tôi biết chuyện thôn này là thế nào không?"
"Tình huống thôn Thái Tuế thật sự rất phức tạp, cậu chỉ cần nhớ rằng nấm mốc không chỉ ăn mòn thân thể cậu, mà nó còn đục ruỗng linh hồn cậu. Nấm mốc đi đến đâu cũng khiến dân thôn nơi ấy chết như rạ." Khương Nhược Sơ chỉ vào cái nồi trên lò sưởi, "Đây là Ayahuasca, đạo Tát Mãn truyền rằng dùng nó có thể giao tiếp với thần linh. Sách cổ 《 Ni Sơn Tát Mãn 》ghi lại rằng sau khi nữ vu sư Tát Mãn uống Ayahuasca đã nhìn thấu trời cao, gặp được bản thể của thần linh, học được bài thánh ca thần bí.
Thành phần chủ yếu của nó là LSD, ngoài ra còn có hợp chất Flavonoid quý hiếm được chiết xuất từ thảo dược. Tôi đã thử nghiệm trên rất nhiều người, sau khi uống nó vào sẽ sinh ra ảo giác cực mạnh và h*m m**n t*nh d*c ngắn hạn, nhưng không có biểu hiện thông thần gì cả. Truyền thuyết dù sao cũng chỉ là truyền thuyết, nó phóng đại hơn sự thật nhiều. Tuy nhiên, chúng tôi vô tình phát hiện ra rằng nó là thuốc giải độc tác dụng ngắn để tiêu diệt nấm mốc."
Thẩm Đạc cảm thụ khoang miệng mình, mùi vị tanh hôi đắng chát này cứ lưu giữ mãi trong miệng, khiến người ta buồn nôn.
"Cô cho tôi uống thứ này à?"
"Đúng vậy. Huyết thanh miễn dịch mạnh dạng tiêm đã dùng hết, bây giờ chỉ còn mỗi một nồi thuốc giải độc đường uống tác dụng ngắn đó mà thôi, xem như cậu may mắn. Đi mau đi, bọn tôi cũng phải đi rồi. Sau khi bọn này rời đi, cậu chỉ có ba ngày an toàn thôi. Sau ba ngày mà cậu vẫn còn ở đây, cậu sẽ tiếp tục bị cảm nhiễm nấm mốc."
Trong đầu Thẩm Đạc đầy những dấu chấm hỏi. Mọi thứ ở nơi này đều rất quái dị, những người đàn ông phía sau Khương Nhược Sơ đều mặc áo choàng trùm kín đầu, đeo mặt nạ bảo hộ, tay xỏ găng da, không để lộ một tấc da thịt ra ngoài. Tại sao lại thế, chẳng lẽ đám người này là ma cà rồng sợ ánh sáng? Tuy rằng trên thế giới này có rất nhiều sinh vật dị thường, nhưng cho tới nay Thẩm Đạc chưa từng nghe qua sự tồn tại của ma cà rồng.
Trực giác mách bảo với anh ta rằng những người đeo mặt nạ bảo hộ này đang cất giấu bí mật.
Thẩm Đạc vừa dò hỏi vừa âm thầm tính cách chế trụ bọn họ, "Cô có lời gì muốn nhắn với Khương Dã không? Cậu ấy vẫn luôn tìm cô, chẳng lẽ cô không muốn nói gì với cậu ấy sao?"
Nhắc đến Khương Dã, bà thở dài, "Mấy năm nay tôi dùng thái độ này đối xử với nó, chắc chắn nó rất hận tôi. Nó đã trưởng thành, coi như tôi hoàn thành nhiệm vụ. Nói với nó câu xin lỗi dùm tôi, có một vài việc tôi không thể không làm. Không có tôi, cuộc sống của nó sẽ tốt hơn nhiều. Đúng rồi, tiện thể xin lỗi Diệu Diệu dùm tôi luôn nhé, là tôi liên lụy bố nó. Hãy để hai anh em nó sống tốt, quên tôi đi, coi như bọn nó không có người mẹ này."
Bà giơ tay, làm động tác tiễn khách, "Được rồi, cậu đi đi."
Thẩm Đạc cũng thở dài, "Xin lỗi, tôi cũng chả muốn nán lại cái chỗ quỷ quái này chút nào. Nhưng dù sao tôi cũng là người làm công cho học viện, năm nay còn phải bầu chọn chức danh, cô cũng biết "thăng chức" mà, lần này mà tôi không được thăng lên làm phó giáo sư thì chắc năm sau tôi phải đi trông cửa thư viện quá. Có vài thứ tôi cần phải biết, giáo sư Khương, xin đi theo tôi một chuyến."
Vừa dứt lời, anh ta đột nhiên ra tay, bàn tay trở thành lưỡi kiếm, đánh trúng vào cẳng chân của tên tay sai bên cạnh. Lực tay của Thẩm Đạc thật đáng kinh ngạc, một đòn này gần như có thể khiến cho tên đấy gãy xương. Gã ta đau đớn quỳ xuống đất, cái đầu vừa hay ló ra ngay trước mắt anh ta, anh ta tiện tay tháo mặt nạ của gã xuống. Bộ mặt thật vừa lộ ra, anh ta thoáng cái sửng sốt.
Thế mà lại là một khuôn mặt đã quá thối rữa, thậm chí còn có cả những con giòi trắng li ti lúc nha lúc nhúc trên khuôn mặt này.
Những tên lâu la khác xông đến muốn khống chế anh ta, anh ta tránh đi và di chuyển một cách tinh vi, không để đám người này chạm vào tay. Thẩm Đạc liên tiếp ra đòn chém cạnh tay khiến bọn chúng bất tỉnh, lần lượt gỡ mặt nạ xuống, mặt của chúng y hệt kẻ trước, nát rữa đến mức không dám nhìn thẳng.
Thẩm Đạc đứng dậy, nhìn Khương Nhược Sơ, "Giáo sư Khương, tôi cần một lời giải thích."
Khương Nhược Sơ vẫn bình tĩnh như thường, "Tiểu Thẩm, chỉ có quỷ mới có thể tự do ra vào nơi quỷ hồn ngự. Nơi tôi muốn tới quá xa xôi, chỉ khi chết đi mới có thể đến được. Cậu rất có bản lĩnh, tôi không đối phó được với cậu, đổi người vậy."
Đổi người? Thẩm Đạc khó hiểu, trong phòng này còn có ai nữa ư?
Bà đứng lên, nhắm mắt lại rồi bất chợt mở ra. Thẩm Đạc cảm thấy ở Khương Nhược Sơ có gì đó không ổn, và trong tích tắc, khí chất bà lập tức thay đổi. Đôi mắt đen bình tĩnh ban đầu trở nên lạnh lùng, mang theo thế sát phạt của loài chim ưng. Khi đối diện với đôi mắt ấy, anh ta cảm giác rằng như có nòng súng nóng rát dí vào giữa hai hàng lông mày.
Người phụ nữ nhìn đống người nằm rạp dưới đất, nói: "Cậu cũng có tí bản lĩnh đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!