"Em yên tâm, anh nhất định sẽ mang em đi cùng!"
Biên tập: Bảo, Bab, Huỳn.
Sửa lỗi: Bảo.
Hoắc Ngang đi vào một gian nhà sàn, cầm súng rồi cẩn thận tìm kiếm bên trong. Hắn nhận ra rằng đây là cái nhà sàn ban ngày bọn họ đã đến, lầu 3 có phòng của đứa trẻ đó. Trên vách tường, mốc đen dường như càng nhiều thêm, bao phủ dày đặc nửa mặt tường, có cái giống như đang hóa thành hình dạng đặc thù nào đó. Da đầu Hoắc Ngang tê dại, hắn hô lớn: "Y Lạp Lặc?"
Trên lầu truyền đến tiếng vang, hắn đột nhiên ngẩng đầu, "Y Lạp Lặc? Là ông sao?"
Không có ai đáp lại.
Hắn thong thả lên lầu, súng ống nhắm về phía trước, chuẩn bị sẵn sàng ngắm bắn bất cứ lúc nào. Bước lên cầu thang gỗ, hắn dựa vào tường ngồi xổm xuống, hơi thăm dò quan sát căn phòng gỗ ở phía sau. Cửa bị đóng kín, có ánh sáng màu cam hắt ra từ khe cửa. Hắn thả nhẹ bước chân như một con báo, dán sát vào lỗ nhỏ trên tấm ván và lén nhìn vào trong phòng.
Có một đứa trẻ ngủ trên cái giường gỗ, cùng với một cậu bé khoảng mười hai tuổi đang thu dọn ba lô bên mép giường.
Cậu bé nói với đứa trẻ trên giường: "Em yên tâm, anh nhất định sẽ mang em đi cùng!"
Cậu bé vừa mới nói xong, không biết nghe thấy gì mà quay đầu nhìn về phía cửa với vẻ mặt hoảng hốt.
"Bố mẹ đang đến!" Cậu vội vàng dém chăn cho em trai, "Tối nay anh lại đến tìm em."
Nói xong, cậu trèo qua cửa sổ ra khỏi phòng.
Đèn trong phòng nhất thời bị tắt, không nhìn thấy được gì. Trong lòng Hoắc Ngang run lên, cầu thang gỗ phía sau bỗng nhiên phát ra tiếng bước chân kẽo kẹt kẽo kẹt. Hắn cả kinh, bỗng nhiên nhớ tới câu nói "bố mẹ đang đến" của cậu bé trước khi rời đi. Không phải chứ, chẳng lẽ chủ nhân của căn nhà sàn này đã thật sự trở về? Hoắc Ngang nhanh chóng tắt đèn pin, xoay người giấu mình vào ngăn tủ.
Âm thanh kẽo kẹt dừng ở lầu 3, không có ánh sáng, trước mắt là một mảng đen tối, Hoắc Ngang không nhìn được gì cả. Hắn chỉ cảm nhận được một luồng hơi thở lạnh lẽo ập tới, theo tiếng bước chân đi qua ngăn tủ Hoắc Ngang đang giấu mình, hơi thở xa dần, sau đó lên lầu 4. Hoắc Ngang đợi một chốc rồi mở ngăn tủ bò ra, lại bật đèn pin lần nữa. Trong và ngoài nhà vô cùng yên tĩnh, tựa như hơi thở lạnh lẽo ban nãy chỉ là ảo giác.
Không biết vì sao, hắn vẫn muốn nhìn cậu bé kia một lần nữa.
Hắn giơ đèn pin lên, chiếu vào lỗ nhỏ trên vách gỗ. Đôi mắt ghé sát vào định nhìn trộm trong phòng một chút. Đột nhiên, một con mắt mờ đục xuất hiện bên kia lỗ, đối mắt với Hoắc Ngang. Hoắc Ngang khiếp sợ, mồ hôi lạnh chảy đầy đầu. Chủ nhân đôi mắt lùi về sau mấy bước, thế mà lại là đứa trẻ vừa rồi nằm trên giường. Nó chỉ chỉ vào Hoắc Ngang, không biết có ý gì.
Bỗng nhiên có một hơi thở âm u lạnh lẽo phả vào lưng Hoắc Ngang, giống như có gai đâm vào cột sống. Hoắc Ngang quay phắt đầu lại, đèn pin chiếu vào tường gỗ sau lưng. Những đốm mốc đen nhánh đó không biết từ khi nào đã tụ lại thành hai hình người thẳng tắp, dáng vẻ của một nam một nữ đang âm trầm đứng sau lưng Hoắc Ngang.
***
Khương Dã với Cận Phi Trạch không đuổi kịp Hoắc Ngang, các ngôi nhà sàn ở thôn Thái Tuế đan xen nhau phức tạp, đường đi lối nhỏ lung ta lung tung. Không biết là Hoắc Ngang rẽ vào góc ngoặt nào rồi, nhoáng cái bọn họ đã mất dấu của hắn. Hai người đứng trên con đường nhỏ tối om, xung quanh tĩnh lặng không một tiếng động, ngay đến cả tiếng côn trùng kêu hay chim chóc cũng không có.
Phóng tầm mắt ra nhìn, có mấy căn nhà sàn sáng đèn, và bên trong thấy những bóng người đang di chuyển, cứ như thể có người ở trong đấy. Nếu không phải vì khắp chung quanh quá yên tĩnh thì buổi tối ở thôn Thái Tuế không khác gì thôn xóm bình thường sâu trong núi.
Khương Dã không dám đi qua đó, ai biết trong đấy là người hay quỷ chứ?
Khi cậu đang tập trung suy nghĩ nên đi hướng nào thì Lưu Bội xuất hiện ở giao lộ phía trước, duỗi thẳng tay phải ra, chỉ một hướng đi cho cậu.
Cậu vỗ vỗ vai Cận Phi Trạch, ra hiệu cho hắn đuổi theo. Hai người chầm chậm lần theo hướng Lưu Bội chỉ, đi qua dưới sàn một ngôi nhà sáng đèn, có một bóng người đang đứng sau lớp rèm thưa cửa sổ, ánh đèn chiếu rọi ra cái bóng đen của kẻ đấy. Khương Dã nín thở, rón ra rón rén đi qua phía bên dưới cửa sổ. Đương lúc cậu cúi người đi qua trước cửa sổ thì chợt thấy bóng người đằng sau cửa sổ biến mất, cửa trước vang lên tiếng cửa mở cọt kẹt.
Cận Phi Trạch và Khương Dã đồng thời ngồi xổm xuống rồi bất động.
Khương Dã thấy Cận Phi Trạch đằng trước chầm chậm ló đầu ra, xem xét tình hình ở cửa trước.
Khương Dã vỗ vỗ hắn ta, làm khẩu hình, "Thế nào?"
Cận Phi Trạch lắc đầu, tiếp tục cúi người đi về phía trước. Khương Dã theo sau hắn, xuyên qua đám cỏ dại cao đến ngang lưng, cậu nhìn thấy một cánh cửa gỗ hé ra một cái khe nhỏ, như thể trong bóng tối đang có người núp sau cánh cửa kia nhìn trộm bọn họ. Tiếp tục đi về phía trước, rốt cuộc cũng trông thấy hướng Lưu Bội chỉ. Đằng đó là một ngôi nhà sàn không quá bắt mắt, bên dưới mái hiên treo đầy những chiếc cờ vải sặc sỡ và những cái chuông vỡ.
Khương Dã bước lên cái thang gỗ, nương theo ánh sáng từ chiếc đèn pin cầm tay, cậu nhìn thấy rất nhiều họa tiết xoắn ốc trên mấy cây cột và trên vách tường, nếu nhìn chằm chằm vào nó quá lâu sẽ cảm thấy váng đầu.
Hai người lặng lẽ vào phòng, ánh đèn pin chiếu sáng từng tấc vuông, trước mắt không có gì, chỉ có tiếng sàn gỗ kẽo kẹt vang dưới chân. Một mùi chuột chết xộc vào mũi, Khương Dã còn đang nghi ngờ thì Cận Phi Trạch chỉ chỉ bên trên. Khương Dã ngẩng đầu lên, con ngươi bất ngờ co rụt lại. Trên trần nhà treo kín đầu lâu, đầu nào đầu nấy mục rữa khô tàn, phần lớn đã trở thành xương trắng, chỉ có số ít còn giữ được thịt thối nom như bùn.
Trong đống xương thịt chưa thối rữa kia có lẽ có đầu của Lưu Bội.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!