Biên tập: Bảo, Bab.
Sửa lỗi: Bảo.
Sáng sớm, khi trời còn đang tờ mờ, tất cả mọi người chuẩn bị xuất phát.
Hoắc Ngang phát cho mỗi người một máy bộ đàm kèm một chiếc vòng tay theo dõi dấu hiệu sinh tồn, ai nấy đeo chắc vòng trên tay, chiếc vali laptop mà hắn mang theo hiển thị vị trí vệ tinh, nhịp tim, huyết áp và tần số thở của mỗi người.
Những người này quả nhiên chuẩn bị rất đầy đủ, trang thiết bị của họ đều rất hiện đại.
Khương Dã vừa cảm thán vừa cảm nhận sâu trong cơ thể mình.
Thiết bị định vị đã được đặt từ lâu, bây giờ chưa có cảm giác gì nhưng tâm lý thì vẫn chưa thể chấp nhận được, đi lại có hơi lúng túng.
Bạch Niệm Từ hỏi: "Tiểu Dã, có khó chịu chỗ nào à?"
Người Khương Dã cứng ngắc, khô khán đáp lại: "Cháu không sao ạ."
Cận Phi Trạch cười nói: "Không việc gì đâu, cháu sẽ chăm sóc cậu ấy."
Bạch Niệm Từ vỗ vai hai người họ, sau đó vác ba lô lên lưng rồi bắt đầu leo núi.
Khương Dã lạnh lùng liếc Cận Phi Trạch một cái, sau đó đi theo sau Bạch Niệm Từ đi vào khu rừng rậm trên triền núi.
Bọn họ đi lên theo hướng Bắc, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những cây sa la cao chọc trời xuyên qua tầng mây.
Mặt trời vẫn chưa lên hẳn, trong rừng tối mờ, bị một màn sương dày đặc bao phủ, tầm nhìn rất thấp.
Khương Dã giơ đèn pin, đi theo ánh đèn pin phía trước.
Cận Phi Trạch đi sau lưng cậu, hỏi: "Sao rồi, ổn chứ?"
Khương Dã không để ý hắn.
Càng đi sâu vào trong thì càng thấy rõ những ngôi miếu bằng gỗ xập xệ dưới gốc cây.
Điều kỳ lạ là trong miếu chẳng có gì cả, không có tượng thần, cũng không có tranh vẽ, chỉ đặt mỗi cái lư hương.
Không hiểu sao, Khương Dã lại cảm thấy sương mù chỗ mấy ngôi miếu này dày hơn những chỗ khác, có lẽ là ảo giác.
Lão thợ săn dặn dò mọi người đừng nhìn những ngôi miếu thờ đó, bảo là do những người từng đi qua thôn Thái Tuế để lại.
"Thần linh hư vô." Bạch Niệm Từ khẽ thì thầm với Khương Dã, "Tín ngưỡng Điền Tây mà mẹ cháu nói quả thực có tồn tại."
Y chụp ảnh tất cả các ngôi miếu thờ, lão thợ săn luôn miệng phản đối, nhưng Bạch Niệm Từ cứng đầu không nghe lời lão.
Đến trưa, sương mù vẫn chưa tan đi.
Bọn họ đến bên bờ một dòng suối nhỏ, theo lời lão thợ săn là dòng suối Nam Thủy từ trên núi chảy xuống, nước suối mát lạnh, đến mức đông cứng cả tay.
Khương Dã bảo muốn đi vệ sinh, đi ra xa một đoạn, một mình xuống hạ du (cuối nguồn suối) rồi c** q**n lấy máy định vị ra, dùng nước suối rửa sạch sẽ rồi nhét trở vào.
Sau khi cậu đứng dậy mặc quần xong xuôi, chợt nhìn thấy bóng dáng xấu xí của Lưu Bội đang đứng bên kia bờ suối.
Dường như cô đang ra hiệu với cậu, nhưng sương mù quá dày, cậu không thấy rõ lắm.
Cậu đến gần một chút, thấy cô ấy đang dựng ngón trỏ bên môi mình.
Có ý gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!