Chương 16: Mất Liên Lạc Với Thẩm Đạc

Biên tập: Bảo, Bab, Huỳn.

Sửa lỗi: Bảo.

Buổi sáng hôm sau, Khương Dã dậy rất sớm để về nhà mình kiểm tra.

Bốn bề vắng lặng, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa chiếu xuống sàn nhà khiến cả căn phòng bừng sáng và sạch sẽ.

Cậu kiểm tra phòng bếp, nhà vệ sinh, phòng ngủ và phòng khách, thậm chí không quên kiểm tra tủ quần áo, tất cả đều bình thường, nữ quỷ đã rời đi, chỉ là không biết ả ta có nảy sinh tà tâm quay trở lại đây không.

Sau khi Cận Phi Trạch rời giường rửa mặt xong xuôi, bọn họ đến cửa hàng ăn sáng mua bánh cuốn.

Lúc xếp hàng tính tiền, Cận Phi Trạch thấy cậu mặt ủ mày chau bèn cười nói: "Đừng sợ, tớ sẽ ở bên cạnh cậu mà."

Nụ cười của hắn hệt như mặt trời ấm áp ngày đông, nếu người khác nhìn thấy đương nhiên sẽ cảm thấy rất ấm áp, nhưng Khương Dã không bao giờ quên bộ dạng đáng ghét khi cầm video uy h**p cậu của thằng khốn này.

Cậu phải nghĩ cách, cậu không thể để Cận Phi Trạch dính lấy mình như một miếng keo da chó cả ngày được.

Cho dù Cận Phi Trạch có sẵn lòng, cậu cũng không đồng ý.

Buổi tối tan học, Khương Dã mở app nghe lén lên, xem Tiểu Lưu và Tiểu Hà đã đến đâu rồi.

Qua một ngày một đêm, với tốc độ đi nhanh như vậy, hẳn là bây giờ bọn họ đã đến thôn Thái Tuế.

Các bạn học thu gom cặp sách, từng người rời khỏi phòng học.

Cận Phi Trạch quay đầu nhìn Khương Dã, "Cùng về nhà thôi."

Khương Dã thoáng do dự, cuối cùng cũng gật đầu.

Cận Phi Trạch thu gom cặp sách đứng dậy, Khương Dã đi theo hắn, đoạn cúi đầu móc tai nghe ra c*m v** điện thoại.

Đầu tiên là Khương Dã nghe thấy tiếng bước chân đạp lên cỏ, dường như bọn họ đang đi đường, tiếng th* d*c của Tiểu Lưu vô cùng nặng nề.

Khương Dã nghe tận mười mấy phút, trong đội bọn họ không một ai nói chuyện, từ đầu chí cuối chỉ nghe mỗi tiếng thở hổn hển của Tiểu Lưu.

Khương Dã nhíu mày, nghe lén không đúng lúc rồi, e là lần này không nắm được thông tin gì hữu ích.

Cậu là học sinh, không thể nghe lén mọi lúc mọi nơi được, chỉ có thể tranh thủ vài phút, vì vậy rất khó để nắm bắt được thông tin hữu dụng.

Nhưng mà họ vẫn đang trên đường đi, chắc là vẫn chưa tìm thấy mẹ cậu.

Lúc Khương Dã chuẩn bị rời app nghe lén, bỗng Tiểu Lưu lên tiếng.

"Thầy Thẩm, thầy Thẩm, anh có nghe thấy tôi nói chuyện không?"

"Bực thiệt chứ, sao mà mãi cũng không liên lạc được vậy, đành gửi tin nhắn thoại thôi."

"Thầy Thẩm, có lẽ tôi đi được ba tiếng đồ hồ rồi.

Khoảng nửa tiếng trước, tôi và Tiểu Hà đã lạc nhau, ban nãy tôi mới phát hiện thi thể của cậu ấy ở bờ sông.

Trên người cậu ấy có hai vết cào sâu chừng 40cm, trong rừng này có mãnh thú ẩn mình, e là cậu ấy đã bị mãnh thú tập kích." Anh ta càng nói càng gấp, "Mẹ nó chỗ này là nơi quỷ quái gì vậy, sao tôi còn chưa đến điểm tập hợp mà anh đánh dấu nữa? Rõ ràng lộ trình chỉ có hai tiếng đồng hồ, mà tôi đã đi mất ba tiếng rưỡi rồi.

Chỗ này có vấn đề, chắc chắn là có vấn đề.

Tôi cứ có cảm giác rằng có thứ gì đó đang đi theo tôi, đôi khi tôi còn nghe thấy tiếng bước chân nữa.

Chắc là do tôi mệt quá nên sinh ra ảo giác, bởi vì khi tôi vòng lại đường cũ kiểm tra thì không phát hiện thứ gì khả nghi hết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!