Chương 14: Nhân Cách Đặc Biệt

Biên tập: M, Bab, Huỳn.

Sửa lỗi: Bảo Bảo.

Khương Dã hỏi: "Năm 2005, rốt cuộc mẹ tôi đã xảy ra chuyện gì?"

Cận Phi Trạch lấy trong túi ra một tập tài liệu sao chép đưa cho cậu.

Khương Dã cúi đầu lật xem, trên bìa có đánh dấu "Tuyệt mật".

Tài liệu này là biên bản điều tra một vụ án mất tích ở Điền Tây của Viện Nghiên cứu Sinh vật Đặc biệt, thời gian là ngày 16 tháng 5 năm 2005, người phụ trách điều tra là Cận Nhược Hải.

Trong khi cậu đang xem, Cận Phi Trạch ở bên cạnh nói: "Năm 2005, mẹ cậu đã tham gia một dự án khảo cổ với tư cách là học giả đặc biệt được mời.

Ở gần thôn Thái Tuế của Điền Tây đã khai quật được một số di tích văn hóa, Trung tâm Nghiên cứu Khảo cổ học của Cục Di tích Văn hóa Điền Tây đã gửi một đội khảo cổ đến khai quật, mẹ cậu được mời tới hiện trường để nghiên cứu những bức tranh sơn mài đã được khai quật tại địa điểm này, đến ngày hôm sau thì bà mất tích.

Ngày thứ ba, Điền Tây cử một đội cứu hộ cứu nạn đến, khoanh vùng tìm kiếm mẹ cậu.

Sang đến ngày thứ tám, đội cứu hộ đã tìm thấy mẹ cậu.

Tại thời điểm được tìm thấy, tinh thần bà ấy rất bất ổn, bà một mực tin rằng có một đội quân đang đóng quân ở xung quanh công trường, còn thâm nhập vào núi lớn.

Mô tả của bà rất chi tiết, thậm chí còn nói đó là đơn vị nào, có cả một người tên là Giang Nhiên.

Theo lời bà, phiên hiệu của đơn vị đấy là Bộ binh Bộ đội Biên phòng 607, và người đàn ông mà bà biết là giáo sư của Viện Nghiên cứu Sinh vật Đặc biệt tại Đại học Thủ Đô.

Dựa theo điều tra, ở Điền Tây quả thực có một quân đội, phiên hiệu đúng như mẹ cậu miêu tả, nơi đóng quân cách 100 dặm về phía Tây Bắc, thế nhưng Đại học Thủ Đô hoàn toàn không có người tên "Giang Nhiên" này.

Bác sĩ tâm thần chẩn đoán rằng mẹ cậu đã mắc chứng rối loạn lo âu, quân đội và Giang Nhiên đều là ảo giác sinh ra dưới áp lực tâm lý cực đoan do mẹ cậu đi lạc trong rừng rậm.

Sau đó tại bệnh viện, người ta kiểm tra đo lường trong máu mẹ cậu thấy có thành phần LSD (chất gây ảo giác).

Cảnh sát địa phương nghi ngờ rằng mẹ cậu đã hút LSD, cộng với chứng lo âu nên mới sinh ra ảo giác giống như thật như thế."

Khương Dã hỏi: "Còn kết luận của Viện Nghiên cứu Sinh vật Đặc biệt thì sao?"

"Cậu đã nghe nói về một loại lý luận như thế này chưa?" Cận Phi Trạch thong thả kể, "Các nhà khoa học của Viện Nghiên cứu Sinh vật Đặc biệt cho rằng trong đa vũ trụ tồn tại vô số không gian xếp chồng lên nhau và kề cận nhau, chúng chèn ép nhau như những múi quýt và đồng thời cũng cùng tồn tại.

Những không gian khác không hề giống với thế giới của chúng ta, nó có tính nguy hiểm rất cao.

Giữa múi và múi có những phần giao nhau chồng chéo, giữa không gian và không gian cũng có những vùng chồng chéo như thế, học viện gọi những khu vực đó là "vùng cấm"."

Lòng Khương Dã trầm xuống, "Ý của cậu là, mẹ tôi đi vào vùng cấm?"

"Đúng vậy," Cận Phi Trạch tiếp tục nói, "Còn có một chuyện thú vị.

Kể từ khi mẹ cậu trở về từ nơi đó, bà ấy mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng."

Khương Dã nhìn xuống, trong tài liệu có đính kèm hồ sơ khám và điều trị tâm lý của mẹ cậu cùng với giấy chẩn đoán của bác sĩ tâm thần, trên đó viết "Bệnh nhân có ít nhất hai bản thể nhân cách hoàn toàn khác nhau.

Nhân cách chính là Khương Nhược Sơ, một nhà khảo cổ học, có sự quan sát và khả năng phân tích nhạy bén.

Nhân cách phụ tự xưng là Alpha, thành thạo chiến đấu, sử dụng súng ống, ham mê thuốc lá và rượu, có khuynh hướng bạo lực nhẹ.

Ký ức của hai người không thể chia sẻ, nhưng mỗi người đều biết đến sự tồn tại của người kia."

Khương Dã sốc vô cùng, cậu chỉ biết mẹ cậu mất ngủ, nhưng lại không ngờ rằng bệnh tâm lý của mẹ lại nghiêm trọng đến mức như vậy.

Cận Phi Trạch cong cong khóe mắt cười nói, "Những hồ sơ này đều là cơ mật, tớ vất vả lắm mới giúp cậu lấy được đấy, sau khi đọc xong nhớ tiêu hủy đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!