Dù cho Alfa chê học viện vướng chân, đưa mọi người chạy đến một homestay ở ngoại ô nghỉ mát, chưa đầy bốn tiếng đồng hồ, người của học viện đã tìm tới nơi. Chủ homestay thấy căn biệt thự nhỏ nhà mình bị một đoàn xe đen bao vây kín kẽ, tất cả mọi người đều cầm súng lên đạn sẵn sàng, sợ run cầm cập, còn tưởng nhà Alfa là tội phạm truy nã.
Thẩm Đạc rất mệt mỏi, y về nhà mới chợp mắt được một lát thì lại bị đánh thức bởi chuỗi cuộc gọi liên hoàn lấy mạng của lãnh đạo, chạy thâu đêm đến nơi này.
"Tôi muốn nói chuyện với giáo sư Khương." Thẩm Đạc day huyệt thái dương.
"Tiểu Thẩm," Khương Nhược Sơ nói rất trịnh trọng, "Lần này đúng là Alfa nghịch ngợm, cậu yên tâm, tôi sẽ đưa chúng về nhà ngay."
Đầu Thẩm Đạc đau âm ỉ, "Thế này đi, nếu mọi người không thích máy quay chúng tôi lắp trong nhà chị, tôi sẽ cho người tháo máy quay giám sát trong nhà, chỉ để lại máy quay bên ngoài thôi. Nhưng cậu... Tiểu Cận này thì phải nộp một báo cáo cho chúng tôi mỗi ngày, khai báo đúng hoạt động trong ngày của cậu ta, báo cáo do giáo sư Khương ký tên xác nhận, gửi đến hòm thư của tôi trước mười một giờ đêm hàng ngày, bản sao gửi cho lãnh đạo các cấp ở học viện.
Giáo sư Khương, giờ chị là người giám hộ của hai quỷ dữ, hy vọng chị đảm bảo được độ an toàn của họ, đừng làm hành động gì nằm ngoài tầm kiểm soát của học viện nữa. Ngoài ra, cậu Tiểu Cận tạm thời không được rời khỏi Bắc Kinh, di chuyển phải báo cáo với tôi ngay."
Khương Nhược Sơ đảm bảo, học viện hộ tống họ về nhà, chuyện này mới kết thúc.
Về sau mười một giờ hàng ngày, Thẩm Đạc và lãnh đạo các cấp học viện đều sẽ nhận được báo cáo của Cận Phi Trạch đúng giờ. Ban đầu Thẩm Đạc kinh ngạc bởi cậu nhóc này nghe lời như thế, cho tới khi cuối cùng y có một ngày rảnh rỗi mở báo cáo của hắn——
"Ngày 1 tháng 11, Tiểu Dã đưa ta đi tìm nước dâu sơn tra, thử 9 loại, đều không ngon bằng loại trước kia. Tiểu Dã nói, cậu ấy sẽ nghiên cứu cách điều chế, tự pha nước dâu sơn tra cho ta uống. Buổi chiều cậu ấy pha được một cốc, uống xong ta rất muốn huỷ diệt thế giới. Lý Diệu Diệu cũng uống, nôn mất một tiếng đồng hồ. Ta rất tức giận, lôi Tiểu Dã ngốc nghếch vào phòng ngủ. Chúng ta... (Khương Nhược Sơ chú thích:
Không nên đọc nội dung đằng sau, tôi xoá rồi.)"
"Ngày 2 tháng 11, trời trở lạnh, ta dùng thẻ của Tiểu Dã mua một bộ đồ đôi mùa đông, Tiểu Dã đi học về bảo ta rằng thẻ của cậu ấy bị ta quẹt quá nhiều. Giờ Tiểu Dã rất nghèo, ta chỉ mua có hai chiếc áo khoác phao Prada mà thôi, sao cậu ấy lại hết tiền được chứ? Ta thấy cậu ấy đang tìm việc làm thêm, còn hỏi Trương Nghi gần đây có công việc gì kiếm tiền nhanh không. Tiểu Dã nhà ta thật sự rất vất vả!
Ta đau lòng quá, nhưng khi ta nhìn thấy một chiếc khăn quàng cổ lông cừu 4800, lại không nhịn được chốt đơn. Ha, dù sao thì Tiểu Dã cũng không trách ta đâu. Xin thông báo cho các lanh đạo, tăng lương cho cậu ấy ngay lập tức (Mỉm cười. jpg)."
Thẩm Đạc nhớ ra, lúc trước Trương Nghi từng gọi điện thoại cho y, hỏi y có phải Tiểu Dã đã gặp phải lừa đảo hay không. Lúc đó y không để tâm, suy cho cùng thì Tiểu Dã không phải loại người không đáng tin cậy như thế, giờ y phát hiện ra, Tiểu Dã không đáng tin cậy hơn hẳn mình tưởng.....
"Ngày 1 tháng 12, ba tấm thẻ tín dụng của Tiểu Dã đều bị quẹt sạch, ta rất đau lòng, quyết định san sẻ giúp cậu ấy. Ta đến tìm trưởng chi nhánh của Hiệp Hội Thần Mộng, một gã đầu trọc xấu xí. Gần đây gã một mực thử liên hệ với ta, ha, chắc gã coi ta là thần linh có thể thực hiện nguyện vọng của người khác giống Bồ Tát chăng. Gã đầu trọc bảo gã bị trọc từ khi còn trẻ, bị vợ chê bai vì trọc đầu, xin ta giúp gã mọc tóc.
Ta đến Đại Sách Lan mua nửa cân viên sơn tra của Kim Cao Trương, bảo gã rằng đây là tiên đan sơn tra của Bạch Tiêu Quân, rồi bán cho gã với giá mỗi viên mười nghìn tệ. Gã tin sái cổ, ra sức chuyển tiền vào tài khoản của ta. Thật là ngu ngốc, rất muốn chặt cái đầu trọc của gã. So với suy nghĩ, đầu gã phù hợp làm đèn lồng dưới hiên nhà hơn đấy. Sau đó ta gọi điện thoại cho học viện, học viện tống gã vào tù. Trong tay ta còn gần nửa cân chưa bán được, không sao, coi như đồ ăn vặt. Hiện giờ trong tài khoản của ta có năm triệu tệ, Tiểu Dã có thể ở nhà với ta, không cần đi làm thêm nữa."
"Ngày 3 tháng 12, trời lạnh quá, thật nhàm chán, chi bằng giết người chơi. Thế này đi, chúng ta chơi một trò chơi, ai là người đầu tiên mở lá thư này thì phải chết. (Khương Nhược Sơ chú thích: Các vị lãnh đạo hãy yên tâm, Tiểu Dã đã ngăn cản cậu ta, đồng thời dùng cách đặc biệt làm cậu ta cảm nhận được niềm vui của cuộc sống, bất kể ai mở lá thư này cũng không phải chết.)"
"Ngày 4 tháng 12, Tiểu Dã đáng yêu quá, hôm qua chúng ta đã khám phá tư thế mới. Ban đầu cậu ấy không chịu, ta đe doạ cậu ấy ta muốn huỷ diệt thế giới thì cậu ấy mới chịu. Tiểu Dã lương thiện, ngon lành... (Khương Nhược Sơ chú thích: Không nên đọc nội dung đằng sau, tôi xoá rồi.)"
Thẩm Đạc: "..."
Y nhắn tin cho Khương Nhược Sơ: [Giáo sư Khương, gần đây biểu hiện của cậu Tiểu Cận vẫn luôn ổn định, tạm thời không cần viết báo cáo nữa, cảm ơn chị.]
Khương Nhược Sơ: [Được.]
Khương Nhược Sơ: [À phải rồi, báo lại với cậu, chiều hai đứa nó muốn đến trại trẻ mồ côi Bắc Kinh.]
Thẩm Đạc: [Tại sao lại đến đó?]
Khương Nhược Sơ: [Nơi đó có quá khứ của Giang Nhiên.]
Chuẩn bị nhảy sang bộ Thi thể cùng tác giả nhe.
Ba giờ chiều, Khương Dã lái xe đến trại trẻ mồ côi Bắc Kinh. Trại trẻ mồ côi đã đóng cửa vĩnh viễn, sân vườn hoang vu, lặng ngắt như tờ. Cận Phi Trạch xuống xe, hắn đang mặc chiếc áo khoác phao mới mua. Hai người họ vóc dáng cao ráo, thân hình cân đối, dù mặc áo khoác phao cũng không bị mập, nom rất vừa vặn.
Khương Dã đẩy cánh cổng sắt kêu cót két, bầu không khí im lặng lạnh lẽo như chấn động một giây, thời gian đã không bị khuấy động rất lâu chợt gợn sóng. Cận Phi Trạch đã khôi phục sự tồn tại của Giang Nhiên, có lẽ họ sẽ tìm thấy manh mối về quá khứ của y ở trại trẻ mồ côi này. Bước vào hành lang bụi bặm của trại trẻ mồ côi, ngoài dự đoán, bên trong không bẩn thỉu bừa bộn, ngược lại rất sạch sẽ.
Bức tường màu xanh lam đã phai màu dán rất nhiều ảnh, Khương Dã liếc nhìn nhận ra một tấm ảnh trong số đó, ấy là Giang Nhiên hồi bé.
Y đã lớn lên ở nơi này.
"Các cậu là ai?" Một cụ già lọm khọm bỗng bước ra từ đầu kia hành lang.
"Xin chào, chúng cháu có một người bạn đến từ đây, chúng cháu muốn đến xem thử ạ." Khương Dã nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!