Chương 128: Vào mộng

Hiện giờ tổng cộng Khương Dã tìm được hai hướng khả thi, một là tái dựng nghi lễ gọi thần của Tây Hạ, hai là nằm mơ. Tái dựng nghi lễ gọi thần cực kỳ khó, không chỉ vì tài liệu lịch sử có liên quan quá ít, mà còn vì thời kỳ này dính dáng đến vô số hiến tế tanh máu, đặc biệt cần người sống làm vật chứa cho thần giáng lâm, trở thành con rối chứa đựng ý chí của thần linh.

Khương Dã đành bỏ công vào hướng còn lại, cậu nghe nói ở Quảng Tây có một bà đồng thôn quê rất nổi tiếng, từng được mời tham gia hội thảo chuyên ngành của học viện, bèn lên đường ghé thăm bà đồng. Bà đồng họ Hoàng, nghe cậu nói xong mục đích, thở dài nói: "Cậu phải nghĩ cho kỹ, Đấng là thứ không thể nhìn thẳng, cậu vào mộng tìm Đấng, có thể sẽ không bao giờ tỉnh dậy được nữa." 

Khương Dã rất kiên định, "Cháu muốn đi." 

"Được," bà cụ Hoàng nói, "Vào mộng một lần ba mươi nghìn tệ." 

Khương Dã: "..." 

Bà cụ Hoàng thắp nến thơm đặc chế của mình, bày trận quẻ trên giường, bảo Khương Dã nằm xuống. Khương Dã ngửi mùi hương gay mũi đó, chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Cậu không mơ thấy gì cả, sau khi tỉnh dậy bà cụ Hoàng nói, có lẽ là cậu đã mơ thấy nhưng lại quên mất. Cậu im lặng, trả chín mươi nghìn tệ, ngủ thêm hai lần trong trận quẻ của bà cụ, vẫn không có tiến triển gì. Không thể tiếp tục như vậy được, ngày nào Khương Nhược Sơ cũng nhắn tin giục cậu quay về Bắc Kinh, còn bảo sẽ đến tìm cậu.

Cậu âm thầm ghi nhớ trận quẻ của bà cụ Hoàng, trả thêm năm mươi nghìn tệ nữa mua nến thơm bà cụ tự làm, rồi quay về thủ đô. 

Đêm nào cậu cũng ngủ trong trận quẻ, mong đợi được vào mộng gặp Đấng. Trận quẻ của bà cụ Hoàng không có tác dụng, cậu lại ghé thăm thầy đồng ở Chu Khê, Quý Châu, họ dùng âm thai dẫn cậu vào mộng, lần này cậu thật sự mơ thấy vô số người không có mặt mũi, nhưng từ đầu đến cuối đều không trông thấy vị thần màu trắng. Thẩm Đạc quen một Nam Mộc Tát của tộc Độc Long, ở tộc Độc Long, "Đấng" được gọi là "Đức Cách Lạp".

Khương Dã nhờ Nam Mộc Tát giúp đỡ, Nam Mộc Tát giật mình tái mét, liên tục bảo Khương Dã rằng "Đức Cách Lạp" tà ác cỡ nào, tuyệt đối không thể dễ dàng tiếp cận. Khương Dã vẫn khăng khăng, Nam Mộc Tát mới xách đèn dầu dẫn cậu ra mộ, và bảo Khương Dã rằng, ngủ ở nơi này sẽ gặp được tổ tiên của họ. Chỉ cần Khương Dã đủ chân thành, nhờ tổ tiên dẫn đường, có lẽ sẽ gặp được "Đức Cách Lạp". 

Kỳ nghỉ hè năm ba, Khương Dã tiêu sạch ở mộ tổ tiên tộc Độc Long, vào đêm trước khi kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, cậu chuẩn bị quay về Bắc Kinh, cuối cùng cậu cũng mơ thấy một cụ già khóc lóc. Cụ già gù lưng, đứng sau gốc cây, khóc nghẹn ngào. 

"Cụ ơi, dẫn cháu đi gặp "Đức Cách Lạp" được không?" Khương Dã hỏi bằng tiếng tộc Độc Long. 

Cụ già khóc lóc không ngừng, nhưng không trả lời cậu. 

Khương Dã kiên nhẫn hỏi: "Cháu muốn gặp "Đức Cách Lạp", cụ muốn bao nhiêu tiền âm phủ?" 

Cụ già vẫn khóc lóc, hơn nữa càng lúc càng gần Khương Dã. 

"Không cần tiền âm phủ ạ?" Khương Dã đã dày dạn kinh nghiệm, "Đốt một bác gái chăm sóc cụ nhé?" 

Cụ già ngoảnh đầu lại, bộ phận trên mặt đảo lộn, tức giận ra mặt. Khương Dã phát hiện ra cụ già này là một bà cụ. 

"Xin lỗi ạ, đốt một người mẫu nam." Khương Dã nói. 

Vừa dứt lời, bà cụ đột nhiên biến mất. Khương Dã đang định nhíu mày, chợt thấy sương trắng quái dị nổi lên xung quanh mộ. Trong màn sương trắng, bóng cây mờ ảo, cây cối khô quắt như hình người vặn vẹo, có người dường như còn có gương mặt đau khổ. Khương Dã đi trong sương trắng, chợt nghe thấy tiếng xào xạc kỳ quái. Cậu ngoảnh đầu lại, ở đằng xa, trong rừng cây cổ thụ rậm rạp, dường như có một cái bóng khổng lồ đang đi chậm rãi.

Một nỗi sợ không thể diễn tả bằng lời ùa vào lòng, nhưng Khương Dã lại kìm nén cơn khó chịu trong lòng, đứng im tại chỗ, nhìn cái bóng khổng lồ đó. 

"Cận Phi Trạch——" Cậu hét lên. 

Cái bóng khổng lồ nọ dừng lại, vô số xúc tu ngo ngoe thò ra từ trong màn sương trắng. Toàn thân xúc tu trắng muốt, rất to lớn, cuốn lên vô số lá rụng, lao thẳng về phía Khương Dã. Gáy cậu bỗng bị ai kéo, mắt cũng bị bịt lại, Khương Dã bị đè cứng xuống đất, không nhúc nhích được. Thứ gì đó nặng trĩu lướt qua tai, cậu cảm nhận được xúc tu lạnh toát lướt qua má mình.

Một lúc lâu sau, cuối cùng cậu cũng được thả ra, thì ra là bà cụ đè trên lưng cậu, bịt mắt cậu. 

Bà cụ đảo cặp mắt trắng ởn, mặt vô cảm nhìn cậu. 

"Xin lỗi." Khương Dã nói khẽ, "Cháu l* m*ng quá." 

Thần linh mới ra đời, cảnh giác với tất cả tựa thú non trong rừng rậm, cậu không thể tùy tiện tiếp cận được. 

Sau khi tỉnh giấc, Khương Dã đi hỏi Nam Mộc Tát bà cụ đó là ai. Cậu vẽ lại dung mạo bà cụ, Nam Mộc Tát cực kỳ kích động, tìm ảnh gia tộc cho cậu xem. Thì ra bà cụ đó là bà cố của Nam Mộc Tát, Nam Mộc Tát bảo rằng bà cố của mình pháp lực vô bờ, thần thông quảng đại, thuở sinh thời là thầy mo nức tiếng xa gần, kể rất hăng say. Khương Dã đốt một người mẫu nam tám múi cơ bụng cho bà cố theo lời giao hẹn, còn gọi điện thoại cho học viện, bảo sẽ về báo cáo muộn vài ngày. 

Kể từ khi vào mộng nhìn thấy Đấng, tinh thần Khương Dã suy sụp mấy ngày liền, nhìn cái gì cũng thấy bóng chồng lên nhau. Nam Mộc Tát bảo tinh thần của cậu bị ảnh hưởng, bảo cậu không được nhìn thẳng vào thần linh bằng mắt thường nữa. Nam Mộc Tát đốt một chiếc khăn màu đen cho bà cố, bảo lần sau nếu cậu thật sự muốn nhìn thì đeo khăn mà nhìn. Khương Dã đăm chiêu nhìn chiếc khăn trong chậu lửa, hỏi mượn Nam Mộc Tát chiếc xe điện của bà, lái xe lên thị trấn mua nửa cân bánh sơn tra, đốt cho bà cố. 

Ngày thứ ba, Khương Dã vào mộng lần nữa. Lần này, bên cạnh bà cố có thêm người mẫu nam mặc âu phục hai má tô đỏ chót. Nom bà cố rất vui vẻ, đưa khăn và bánh sơn tra cho Khương Dã. Khương Dã dùng khăn bịt mắt, ngồi trong rừng, lặng lẽ chờ Đấng xuất hiện. 

"Xào xạc—— Xào xạc——" 

Đấng đã đến. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!