Chương 50: Ngươi Thông Minh Nhất

Editor: Miri (torianimereview. wordpress. com)

2

Phó Trường Lăng lạnh lùng nhìn chằm chằm lão quỷ trên đài, Tần Diễn đứng cạnh nâng hắn dậy, ở bên tai hắn thì thầm: "Còn sư tỷ, đừng lo lắng."

Tần Diễn nói rất nhỏ, hơi nóng phà vào tai, trêu chọc hắn tới mức cảm xúc dao động.

Tần Diễn dìu hắn đứng lên, Phó Trường Lăng lảo đảo một cái khiến Tần Diễn vội vàng túm chặt hắn, hắn dựa vào người y, toàn bộ sức lực đều đặt lên cơ thể Tần Diễn.

"Xin lỗi..." Phó Trường Lăng hơi mang áy náy mở miệng, Tần Diễn đỡ hắn, bình tĩnh nói: "Không sao. Ta đưa ngươi trở về."

"Không được," Phó Trường Lăng giữ chặt y, "Sư tỷ ra ngay bây giờ."

Tần Diễn do dự một lát, ngay lúc đó, xung quanh truyền đến tiếng trống giòn giã, mọi người nhìn về hướng tiếng trống phát ra, liền thấy trên thành lâu cách đó không xa có một đoàn người đang chậm rãi đi lên.

Nam nhân dẫn đầu khoác hoa bào màu đen thêu kim văn nhật nguyệt, đầu đội lưu quan gắn 12 trụy châu. Quỷ hồn Vạn Cốt nhai đều không có khuôn mặt, chỉ là một đoàn sương đen, bên trong lộ ra đôi mắt xanh lục, hình dáng mờ ảo, chỉ có thể phân biệt nam nữ qua quỷ khí và thân hình.

Note: Mình nghĩ lưu quan (nón) gắn 12 trụy châu là thế này:

Người này quỷ khí ngút trời, người có thể mang quỷ khí dày đặc như vậy ở Bạch Ngọc thành, chỉ có Tạ Thận.

Đi theo sau Tạ Thận chính là Tạ Ngọc Thanh. Trên mặt nàng phủ một lớp phấn trang nhẹ, tóc dài cao thúc thành búi tóc, trâm vàng cài vào hai bên, ở ngoài khoác hoa bào màu đỏ thêu phượng nặng trĩu, tay cầm trường kiếm.

Đoàn người lên tới thanh lâu xong, một tiếng hùng hồn vang lên giống như sấm rền mùa đông, ầm ầm bảo: "Người thắng là ai?"

Mai Vô Nhai nghe vậy thì nâng một tay, tay còn lại đặt ở trước ngực, hơi hơi uốn gối khom lưng, cung kính nói: "Bệ hạ, vi thần Mai Vô Nhai."

"Mai Vô Nhai."

Tạ Thận trong giọng mang theo vài phần ý cười: "Đã tuổi này mà còn lên đấu, thật không biết xấu hổ."

Mai Vô Nhai ngẩng đầu, thanh âm nam nữ khó phân đã hóa thành giọng thư sinh ôn hòa: "Bệ hạ, khi vi thần chết, bất quá cũng mới chỉ 23 tuổi."

Tạ Thận cười to ra tiếng, hắn quay đầu đi, hình như đang nói gì đó với Tạ Ngọc Thanh. Sắc mặt nàng vẫn không đổi, chỉ là bình tĩnh cởi hoa bào bên ngoài giao cho người hầu đứng cạnh, mặc một lớp áo đơn, cầm kiếm nhón mũi chân, từ trên thành lâu nhảy thẳng xuống.

"Trên đầu sư tỷ đầy mấy thứ trang sức," Thượng Quan Minh Ngạn xem có chút sốt ruột, "Lỡ bị vướng víu thì sao?"

Nói còn chưa dứt lời, liền thấy nữ tử ở giữa không trung tháo hết trâm cài xuống, tóc đen như thác nước tuôn ra, những trâm cài đó cứ như lông vũ bay thẳng về hướng Mai Vô Nhai!

7

Mai Vô Nhai hít ngược một hơi lạnh, bay lên không xoay người một cái tránh thoát những trâm cài đó, còn chưa rơi xuống đất, trường kiếm liền thẳng tắp bổ tới trước mặt gã.

Tuy Tạ Ngọc Thanh là nữ tử, nhưng kiếm pháp luôn là chí cương chí dương, chiêu số đại khai đại hợp. Một kiếm bổ xuống, Mai Vô Nhai không kịp trốn, chỉ có thể xoay người dùng kiếm cứng rắn chống đỡ, không ngờ lúc ngăn trở một nhát kia, kiếm ý che trời lấp đất phóng đến suýt nữa thổi bay gã. Cũng may Mai Vô Nhai cắm kiếm thẳng xuống đất trong khoảnh khắc rơi xuống lôi đài kia mới gượng chống được, không để bản thân bị ngã.

Gã thở hổn hển ngẩng đầu, Tạ Ngọc Thanh hoành kiếm đứng trên lôi đài, gió thổi tóc nàng phấp phới trong gió, khiến cho toàn thân nàng tỏa ra tiên khí. Thượng Quan Minh Ngạn ngơ ngác nhìn Tạ Ngọc Thanh, cứ như trong mắt chỉ có thể chứa đựng hình bóng người này.

1

* "hoành kiếm" là đặt kiếm ngang trước ngực

"Đẹp lắm."

Mai Vô Nhai khôi phục lại giọng nói khó phân nam nữ, gã ngồi dậy lau máu bên miệng, cười nói: "Không ngờ điện hạ tuổi tác còn nhỏ lại có kiếm ý như thế, là lão hủ coi thường. Lát nữa còn thỉnh điện hạ chớ trách tội."

"Thỉnh."

Một chữ này của Tạ Ngọc Thanh nói vô cùng bình tĩnh, vừa dứt lời, Mai Vô Nhai đâm thẳng trường kiếm về trước!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!