Chương 47: Một Người Sống Như Ngươi, Sao Lại Có Thể Dính Âm Khí Dày Đặc Tới Vậy?

Editor: Miri (Torianimereview. wordpress. com)

Phó Trường Lăng động tác cứng lại, hắn không dám nhìn Tần Diễn.

Hắn hoàn toàn khác y. Người sinh trên đời đều sẽ có cách riêng để bảo hộ bản thân. Cách Tần Diễn học được là im lặng, mà thứ Phó Trường Lăng học được, lại là nói dối

Hắn quen nói dối, quen lấy nụ cười che kín cảm xúc chân thật, đa số người khác sẽ không nhìn ra, sẽ cảm thấy hắn là kiểu người tùy tiện biểu lộ tất cả ra ngoài.

Nhưng tại sao đôi mắt Tần Diễn lại cứ như một tấm gương sáng, nhìn rõ hết thảy con người hắn.

Phó Trường Lăng cảm thấy bản thân trần trụi trước mắt Tần Diễn, liền vội cười lên, xào lại đồ ăn trong chảo đổ vào đĩa, lớn tiếng nói: "Tới tới tới, ăn cơm ăn cơm."

Tần Diễn không tiếp tục nữa, rất nhiều lời nói đều bị chặn lại trong cổ họng.

2

Phó Trường Lăng có mọi thứ ở đây, chén đũa gì gì cũng có. Hắn đưa đũa cho Tần Diễn, sau đó thả Đàn Tâm ra ngoài. Đàn Tâm thấy có ăn thì cũng biết giữ thể diện cho hắn, không làm ầm ĩ. Tần Diễn nhìn thoáng qua Đàn Tâm, cũng không hỏi gì. Phó Trường Lăng lúc này mới nhớ ra chưa giới thiệu hai người đàng hoàng với nhau, vậy nên cũng qua loa nói cho y biết về nó.

Tần Diễn lẳng lặng nghe, Đàn Tâm lay lay chén cơm, rầu rĩ nói: "Ăn no rồi."

Sau đó nó lập tức vào trong kiếm, Tần Diễn quay đầu lại nhìn thân kiếm kia, Phó Trường Lăng phát hiện ánh mắt y thì xoa xoa miệng, nhanh tay cầm kiếm đưa cho y bảo: "À, quên mất, ta không biết nhiều về kiếm, ngươi có thể nhìn giúp ta xem thanh kiếm này là của ai?"

Tần Diễn biết phần lớn danh kiếm của Vân Trạch, Phó Trường Lăng rất muốn biết vị tiền bối kia rốt cuộc là ai.

Tuy vị tiền bối kia vẫn luôn chỉ điểm cho hắn, nhưng đến nay vẫn không nhắc tên họ lai lịch bản thân. Phó Trường Lăng biết đối phương không muốn nói nên cũng không hỏi, nhưng trong lòng chung quy vẫn có vài phần tò mò.

Tần Diễn cầm kiếm nhìn một lát, qua một hồi mới rốt cuộc lắc đầu nói: "Không biết."

Lời này làm Phó Trường Lăng kinh ngạc, hắn không khỏi nói: "Cũng có kiếm ngươi không biết sao?"

"Không biết."

Tần Diễn lặp lại một lần xác nhận. Phó Trường Lăng không khỏi càng thêm tò mò. Một kiếm tu Tần Diễn không biết, lại có thiên phẩm kiếm pháp cùng với thần hồn có thể áp bách cả người có thần hồn Độ Kiếp như hắn, còn bị nhốt tại Vạn Cốt nhai......

"Sư huynh," Phó Trường Lăng hiếu kỳ nói, "Ngươi biết Vạn Cốt nhai......"

Nói đến đây, hắn tựa hồ như nhớ tới cái gì, lại dừng câu chuyện. Tần Diễn giương mắt nhìn hắn, Phó Trường Lăng cười cười: "Không có gì, ăn cơm đi, ta nấu thế nào?"

"Ngon."

2

Tần Diễn có thói quen ăn ngay nói thật, Phó Trường Lăng càng cười tươi hơn: "Sau này ngày nào cũng nấu cho ngươi."

"Lo tu luyện, đừng lãng phí thời gian."

Tần Diễn nhàn nhạt liếc hắn: "Đừng làm mất mặt sư phụ."

Phó Trường Lăng nghe vậy thì rất có vài phần chột dạ, vội chôn mặt vào chén, tiếp tục đẩy đẩy cơm trong đó. Khi hắn đang ăn, trong đầu đột nhiên vang lên một giọng nữ ôn hòa: "Tại sao không nói tiếp?"

Phó Trường Lăng biết vị "Tiền bối" kia lại nói chuyện với hắn, hắn nhìn thoáng qua Tần Diễn, ở trong lòng trả lời vị tiền bối: "Chỉ là đột nhiên nhớ tới một ít chuyện không vui."

"Ngươi và Vạn Cốt nhai, trước kia cũng có liên quan với nhau?"

"Nó liên quan tới một người ta vô cùng chán ghét."

Phó Trường Lăng thật ra cũng không có ý giấu giếm, tiền bối kia hình như cũng tò mò: "Ồ?"

Phó Trường Lăng đang ăn cơm, không chút để ý nói: "Người tạo ra Vạn Cốt nhai là người ta đặc biệt ghét."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!