Chương 31: Ồ, Tần Tiên Quân

Editor: Miri (torianimereview. wordpress. com)

1

Phó Ngọc Thù ân cần dặn dò Phó Trường Lăng rất nhiều bí quyết theo đuổi nữ tử xong mới chịu kêu người tiễn hắn lên đường.

4

Phải nửa tháng nữa kì tuyển đệ tử của Hồng Mông Thiên cung mới xảy ra, thương thế trên người Phó Trường Lăng còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn nên Phó Ngọc Thù an bài cho hắn xe ngựa, đồng thời đưa cho hắn một cái nhẫn ngọc, vỗ vỗ tay hắn, thở dài: "Trường Lăng, tuy ngươi là con nhà phú thương, nhưng không cần khoe mẽ nhà mình giàu thế nào. Người thường không có điều kiện như nhà chúng ta, sinh hoạt mỗi ngày, ngươi vẫn nên bắt đầu học sống khổ một chút đi."

4

"Ta biết." Phó Trường Lăng nhìn điệu bộ quan tâm săn sóc của Phó Ngọc Thù, tự dưng thấy đầu đau khôn tả.

Phó Ngọc Thù đây đang cho rằng hắn không biết người thường sinh hoạt thế nào, nhưng kỳ thật năm đó sau khi Phó gia suy tàn, vì phải tránh né Tần Diễn đuổi giết, trốn chui trốn nhủi ở nhân gian, hắn đã phải tự mình tồn tại trong một thời gian dài.

Mấy chuyện này hắn không thể để lộ, chỉ có thể ráng dỏng tai nghe Phó Ngọc Thù thao thao bất tuyệt: "Tu vi của ngươi hiện tại kém cỏi, ta chuẩn bị rất nhiều pháp khí phù chú linh bảo cho ngươi để phòng thân, còn có rất nhiều đan dược hộ mệnh, tất cả đều bỏ vào Trân Lung Giới. Ngươi muốn đưa cái gì cho tức phụ thì đưa, nhưng cái này tuyệt đối không thể đưa.

Ngươi tặng nàng lỡ như bị ai phát hiện thì cũng không giấu được thân phận thật nữa."

1

"Ta hiểu, ta hiểu." Phó Trường Lăng giơ tay che đầu, "Cha, ngài yên tâm, ta không ngu như vậy. Sắc trời không còn sớm, ta phải đi rồi."

"Đi đi," Phó Ngọc Thù thở dài, "Về chuyện Kim Đan của ngươi, ta sẽ nghĩ cách. Ngươi cứ trốn ở Hồng Mông Thiên cung đi, đừng quá khổ tâm."

"Cha đừng lo lắng," Phó Trường Lăng vỗ vỗ vai Phó Ngọc Thù, "Cha tự lo cho mình đi, đừng nhọc lòng quá nhiều mà phải biết giữ gìn thân thể. Ta phải đi rồi."

Nói xong, Phó Trường Lăng lập tức nhảy lên xe ngựa. Hắn tiến vào trong xe lại thấy có một thanh niên mặc áo vải đang ngồi bên trong làm hắn thoáng giật mình, nhưng đối phương lại cung kính hành lễ: "Công tử, tiểu nhân Trần Trúc, là người hầu từ nhỏ của công tử."

Phó Trường Lăng nghe đối phương tự xưng thì mới kịp thời phản ứng lại, nhận ra đây là người mà cha hắn an bài để giúp hắn che lấp thân phận. Hắn ho nhẹ một tiếng, gật đầu: "Đứng lên đi, đừng khách khí."

Phó Trường Lăng ngồi xuống một bên, Trần Trúc đứng dậy nhích ra ngồi tại vị trí xa hắn nhất trong xe. Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, Phó Trường Lăng quay đầu nhìn về phía sau, vẫn còn thấy Phó Ngọc Thù đang đứng tại đó, yên lặng nhìn xe ngựa của hắn đi mất.

2

Phó Trường Lăng lẳng lặng nhìn, trong lòng đột nhiên có vài phần xúc động không nói lên lời.

Năm đó còn thiếu niên chưa hề để tâm đến những điều này, bây giờ nhìn lại mới nhận ra ngừng trong ánh mắt dõi theo này chứa biết bao cảm tình.

Hắn lặng lẽ nhìn, Trần Trúc đột nhiên lên tiếng: "Công tử không nói lời từ biệt với lão gia sao?"

"Từ biệt?"

Phó Trường Lăng quay đầu nhìn hắn, mặt hiện mơ màng. Trần Trúc mỉm cười: "Công tử có vẻ trưởng thành trước tuổi, nếu là phàm nhân chúng ta, sợ là lúc này đã muốn vẫy tay nói vài lời từ giã, giúp cha nương an tâm."

Nghe hắn nói vậy, Phó Trường Lăng bật cười.

"Ngươi nói đúng," hắn lẩm bẩm, "Ta lúc mười bảy tuổi, chưa hề nghĩ tới nó."

Hắn đột nhiên ngồi dậy, vươn thân ngoái đầu ra ngoài cửa sổ, vẫy tay với Phó Ngọc Thù.

"Cha," hắn lớn tiếng hô to, Phó Ngọc Thù từ xa nghe thấy tiếng hắn thì thấy quái lạ, lại nghe hắn nói tiếp: "Cha tự chăm sóc mình cho tốt, ta xong việc rồi nhất định sẽ về xoa vai đấm bóp cho ngài"

1

Nghe hắn nói, khuôn mặt Phó Ngọc Thù trong một thoáng lộ ra biểu cảm kinh ngạc.

4

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!