Chương 17: Chuyện Cũ, Tuyết Địa Định Tình

Editor: Miri (torianimereview. wordpress. com)

Nghe được lời này từ Phó Trường Lăng, Tần Diễn cũng không truy vấn thân phận đối phương nữa, chỉ nói: "Nhưng chắc không?"

3

"Chắc." Phó Trường Lăng gật đầu nói, "Không cần lo lắng, hắn là người tốt."

1

Tần Diễn nghe thế thì nhíu nhíu mày, làm như muốn hỏi cái gì nhưng cuối cùng vẫn thu hồi lời muốn nói.

Hai người một đường trở lại Ngô phủ, ai cũng không nói lời nào.

Trong đầu Phó Trường Lăng vẫn luôn suy nghĩ về bộ dáng lẫn đôi mắt của người vừa rồi.

Thật sự quá giống, cực kỳ giống Yến Minh hắn từng ngày đêm thương nhớ, mơ về thuở thiếu niên.

8

Hắn biết Yến Minh ở mật cảnh, nhưng hắn cũng không có kỳ vọng gì lớn lao. Dù sao thì sống lại một đời, có lẽ sẽ có chút sự tình bởi vì hắn trùng sinh mà thay đổi. Hắn không nghĩ tới việc Yến Minh thật sự còn tồn tại, cũng như chuyện hắn sẽ thật sự gặp được y.

Gặp lại Yến Minh làm cảm xúc hắn hơi hỗn loạn, sau khi hắn trở lại Ngô phủ thì liền chào hỏi Tần Diễn, sớm tắt đèn lên giường. Từng người đi vào giấc ngủ.

Nhưng hắn cũng không ngủ được. Hắn nghe tiếng hít thở của Tần Diễn, nửa đêm lấy ra khối ngọc bội kia, vuốt ve tên ở mặt trên.

Nhìn cái tên kia, hắn liền nhớ tới thiếu niên giữa gió tuyết, còn có cả người kia.

Đối với hắn khi còn thiếu niên, Yến Minh chính là người đầu tiên đối xử tốt với hắn mà không cầu bất kì điều gì.

Phó Trường Lăng nhớ tới năm đó, bên môi nhịn không được mà thoáng hiện ý cười.

Hắn nhớ rõ bản thân mình khi đó vừa bị kế mẫu phản bội, rơi vào Tuyền Ki mật cảnh, lại mù hai mắt. Trong lúc gian nan nhất, Yến Minh là người đã cứu hắn.

Lúc vừa được Yến Minh cứu, kỳ thật hắn rất sợ hãi. Hắn không biết Yến Minh sẽ bảo hộ hắn tới lúc nào. Nhờ Yến Minh, hắn biết nơi này là Tuyền Ki mật cảnh. Hắn tuy rằng chưa tới đây lần nào, nhưng cũng nghe người thân nói qua mật cảnh này vô cùng hung hiểm. Yến Minh chịu cứu hắn, hắn đã vô cùng cảm kích. Nếu Yến Minh bỏ rơi hắn, hắn cũng sẽ không thấy có gì kỳ quái.

Nhưng có thể suy nghĩ rõ ràng là một chuyện, ai đối mặt với một tương lai tuyệt vọng sẽ lại chẳng đầy tâm trạng lo lắng?

Vì thế suốt thời gian đó, hắn dùng mọi cách để lấy lòng Yến Minh, nỗ lực làm tất cả thứ hắn có thể làm cho y.

Nhưng lúc đó, hắn quả thật chỉ là một phế vật.

Hắn nói không được lời ngon ngọt khiến Yến Minh vui vẻ, pháp lực cũng thập phần thấp kém.

Hắn không thể giúp bất luận cái gì, vì thế hắn vẫn luôn nghĩ rằng Yến Minh nhất định sẽ bỏ rơi hắn, chỉ là không biết khi nào y sẽ làm vậy. Một ngày, hai ngày, hoặc ba ngày.

Bởi vì cái này mà hắn luôn trằn trọc khó ngủ về đêm.

Có một đêm, Yến Minh đột nhiên hỏi hắn: "Tại sao ngươi không ngủ?"

Phó Trường Lăng đang do dự có nên nói cho y hay không, liền cảm giác được Yến Minh đang nghiêng mình qua, giữ chặt tay hắn, đặt ở trên ngực của y, vững vàng hỏi "Nếu ngươi có gì lo lắng, cứ viết ở đây cho ta biết."

Y nắm tay hắn. Phó Trường Lăng có thể cảm giác được cái kén thô ráp do luyện kiếm quanh năm trên tay y, làn da mang độ ấm của sương tuyết.

Phó Trường Lăng nhẹ nhàng run rẩy, sau đó nghe thấy Yến Minh ôn hòa nói: "Ngươi đừng sợ, ngươi nói cho ta là được."

Hắn không động đậy. Một lúc lâu sau, hắn rốt cuộc vẫn viết lên ngực Yến Minh, từng nét bút nói cho y: "Ngươi sẽ vứt bỏ ta."

1

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!