Chương 10: Quả Nhiên Tần Diễn Muốn Giết Hắn!

Editor: Miri (torianimereview. wordpress. com)

2

Phó Trường Lăng lơ lửng ở trên không, thân hình nhanh chóng rơi xuống. Hắn kinh ngạc ngẩng đầu, lại thấy Tần Diễn bị hắc khí cắn vai, rách một mảnh thịt lớn khiến máu tuôn ra. Cơ thể y còn chút ánh sáng, rơi xuống Truyền Tống Trận rồi vươn tay hướng về phía hắn, cố gắng đuổi sát.

Máu của y rơi lách tách trên mặt Phó Trường Lăng khiến hắn mở to mắt, khiếp sợ nhìn Tần Diễn đang tới càng lúc càng gần.

Y đuổi theo làm cái gì?

Tình huống như thế mà còn đuổi theo để cho bị Vô Thi La đánh lén từ phía sau, y đây là không muốn sống nữa à!?

Phó Trường Lăng hoàn toàn không hiểu nổi suy nghĩ của Tần Diễn. Hắn chỉ nhìn thấy Tần Diễn đang gắt gao nhìn chằm chằm hắn, trong mắt tràn đầy tức giận. Sau đó, không biết Tần Diễn đã thấy cái gì mà lại có vài phần khiếp sợ. Một lát sau, y đột nhiên lạnh mặt, truyền linh lực vào thân kiếm, thế nhưng đúng lúc đó, Phó Trường Lăng cũng đã kịp phản ứng lại. Khí thế này của Tần Diễn, sợ là đã xé rách mặt nạ, giờ đang thật sự muốn lấy mạng của hắn!

Mặc kệ Tần Diễn đang nghĩ gì, việc y đang muốn lấy mạng hắn chắc chắn là thật, không còn gì để nghi ngờ nữa. Một kiếm kia của Tần Diễn mà thật sự chém tới thì hắn sợ là phải bỏ xác luôn tại chỗ này!

Hắn cũng không hề trốn chạy, nhanh chóng xuất ra Ngự Phong Quyết, rồi sau đó quạt kim phiến của mình, gió nổi lên như chiếc thuyền chở Phó Trường Lăng tránh thoát được một đòn. Kim phiến của hắn quạt ra, gió hóa thành ngàn lưỡi đao sắc bén bay thẳng về hướng Tần Diễn.

Tốc độ của y giảm lại, cơ thể nhanh chóng lách tránh những phong đao trở ngại mình, đâm kiếm tới ngay cổ Phó Trường Lăng.

Một kiếm này không chút lưu tình, Phó Trường Lăng cơ hồ là theo bản năng niệm ra một cái Không Thuẫn chú lập nên khiên chắn, đồng thời giơ tay vẽ xong hơn mười đạo phù chú khác đổ ập vào Tần Diễn.

Hắn đã giao thủ với Tần Diễn quá nhiều lần, đã sớm nắm rõ chiêu thức của đối phương.

Nhưng khi hắn cho rằng y còn non nớt nên sẽ sớm bị đánh gục, thì đối phương lại dùng mũi kiếm ngăn lại Không Thuẫn chú của hắn. Hơn mười Kinh Lôi chú được xuất ra quanh thân hắn lập tức dồn về phía trước.

Mũi kiếm như linh xà lách đến, thuận thế đánh ra mười kích với tốc độ kinh hồn. Đối phương mỗi lần xuất kiếm đều mang theo lôi đình chi thế.

Phó Trường Lăng bị Tần Diễn dọa sợ.

6

Hắn hoàn toàn không ngờ rằng Tần Diễn mười bảy tuổi đã có năng lực như thế! Mà Tần Diễn rõ ràng cũng bị hắn làm cho giật mình, ngốc ra trong một thoáng nhưng lập tức thay đổi phương án, lấy linh lực cuồn cuộn chủ động tiến công.

Hai người, một Kim Đan một Trúc Cơ, Phó Trường Lăng nào dám ngạnh kháng, lập tức nhận thua, vừa trốn vừa lớn tiếng nói: "Tần ca! Chuyện gì cũng từ từ! Chúng ta ngồi xuống nói chuyện, có yêu cầu gì cứ thẳng thắn nói ra!"

Tần Diễn không để ý tới, tiếp tục bức hắn tránh né khắp nơi.

Phó Trường Lăng hoảng bất trạch lộ*, cảm thấy động tác của mình càng lúc càng rối loạn, vội la lên: "Tần đạo hữu, ngươi bình tĩnh một chút, chúng ta còn chưa rõ tình huống hiện tại, ngươi cứ đánh tiếp như vậy thì không chừng lại kinh động đến kẻ nguy hiểm nào đó!"

*Hoảng bất trạch lộ: cuống quýt tới mức không nhìn rõ đường đi.

Tần Diễn  vẫn không ngừng vung kiếm, Phó Trường Lăng thấy khuyên y không được, hoàn toàn bị chọc giận, vừa trốn vừa mắng: "Được lắm Tần Diễn, quả nhiên ngươi không có hảo tâm! Vừa thấy ngươi ta đã biết ngươi không có hảo ý với ta, còn nói cái gì mà muốn giúp ta, sợ là muốn giết ta từ lâu rồi!"

Tần Diễn chém một nhát hiểm vào kim quan của Phó Trường Lăng khiến nó bị bổ làm đôi, hắn lăn trên mặt đất, hít ngược một hơi khí lạnh, miệng mắng còn độc hơn: "Cái gì chính nhân quân tử, cái gì tiên đạo mẫu mực, ta thấy ngươi chính là một kẻ lòng muông dạ thú, thiên sinh phản cốt, ngày sau Vân Trạch chắc chắn sẽ bị ngươi hủy trong tay! Tên nhãi ranh, gian tặc....."

2

"Nói nhiều."

1

Vừa mới dứt lời, Tần Diễn cuối cùng đã thăm dò xong, trường kiếm tựa như sấm sét xuyên mây mà đâm đến, Phó Trường Lăng tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể kiên quyết dùng tay ngăn lại. Tay hắn đột nhiên như Thái Sơn sập xuống, kiếm khí đánh vào phế phủ khiến hắn khụ ra một búng máu, sau đó chống đỡ không nổi nữa, văng xa đâm sầm vào một chỗ gần đó, "ầm" một tiếng phá nát nóc một tòa phòng ốc, lại tiếp tục ngã vào một vũng bùn sâu.

Phó Trường Lăng nằm sấp trên đất, nghe thấy tiếng phòng ốc phía trên mình ầm ầm sụp xuống, theo sau lại có tiếng người hoảng sợ hô to.

"Sụp!"

Mọi người hô to: "Thần miếu sụp!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!