35. Tà không thắng được chính
Sau khi mấy lời gièm pha được truyền trên mạng, Cao Tâm Duyệt lại mai danh ẩn tích một lần nữa, lần này thì đến Đàm Phong Thu cũng không biết cô có chuyện gì, người đang ở đâu, chỉ nghe nói đoàn phim của cô đã hoàn toàn đình công. Người ngoài sôi nổi suy đoán, bởi vì Cao Thịnh Hoa đã bị đá khỏi tập đoàn Thịnh Hoa, nguồn tài chính trong tay đứt đoạn nên mới không thể không dừng hạng mục này.
Nhưng Tiêu Tuân biết, chỉ dựa vào Hoa Văn Ảnh Nghiệp thì Cao Thịnh Hoa cũng phải kéo dài hơi tàn được thêm ba, bốn năm nữa, huống hồ lão còn vài nguồn ở nước ngoài nữa, có chật vật đến mức nào thì cũng không thể biến thành kẻ nghèo trong một đêm thôi được. Hơn nữa Cao Thịnh Hoa đã biết mình giở trò sau lưng hắn từ sớm, sao lại chưa ra tay phản công, Viên Phỉ nói lão bắt nạt kẻ yếu, kiêng kị thế lực Tiêu gia nên mới nhẫn nhịn không ra tay, nhưng mà Tiêu Tuân cảm thấy Cao Thịnh Hoa là một kẻ có thù tất báo, tính toán chi li, tuyệt đối không dễ dàng buông bỏ.
Nhưng Tiêu Tuân không đoán ra được mục tiêu của đối phương, là mình? Tiêu Chiến? Hay là Vương Nhất Bác?
Anh chỉ có thể dựng kế hoạch phòng thủ mọi mặt, một bên tiếp tục mua cổ phiếu Hoa Văn Ảnh Nghiệp, cũng bảo Viên Phỉ xuống tay chuẩn bị mua lại Hoa Văn Ảnh Nghiệp. Mặt khác, anh thuê một đội vệ sĩ tầm tám người, đưa đến Hoàng Điếm bảo vệ Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác 24/7, đề phòng Cao Thịnh Hoa chó cùng rứt giậu làm hại hai bạn nhỏ.
Có thể là vì đột nhiên tăng cường bảo vệ, chiếc BMW đen kia cũng không xuất hiện nữa, nhưng Tiêu Chiến không dám thiếu cảnh giác. Lần đầu tiên anh cảm nhận được sự đáng sợ của giới giải trí, tiền tài, ích lợi, dục vọng ở nơi này dường như dây leo quấn lấy nhau, dưới nơi ẩm ướt không thấy ánh nắng mà sinh trưởng, trong quá trình sinh trưởng còn không ngừng phóng nọc độc xinh đẹp ra, có người không cẩn thận đụng phải, có người cam tâm tình nguyện tiến lên, cũng có người bị cưỡng chế kéo xuống vực sâu, nhưng bất kể thế nào, đều là trăm sông đổ về một biển
- nọc độc sẽ có ngày ăn mòn thân thể bọn họ, cắn nuốt linh hồn họ từ ngoài vào trong.
Một người có đại thụ chống lưng như anh không bị mê hoặc thì còn hiểu được, nhưng một người đã không có địa vị không có chỗ dựa, vì giúp người nhà trả nợ mà một mình lăn lộn trong giới giải trí như Vương Nhất Bác, mà qua mấy năm này vẫn giữ được trái tim lương thiện, cùng với một linh hồn trong sạch sáng ngời, là một chuyện đáng quý đến mức nào kia chứ.
Tiêu Chiến đã nghĩ rất nhiều lần, có lẽ đây là lý do anh yêu Vương Nhất Bác, anh muốn bảo vệ đôi mắt mang theo ánh sáng trong sạch kia, muốn bảo vệ nụ cười hồn nhiên trên gương mặt ấy, muốn có may mắn được một người trong sạch như thể toàn tâm toàn ý mà yêu thương.
Mặc dù Vương Nhất Bác đã nhấn mạnh hết lần này đến lần khác rằng cậu gặp được anh là may mắn biết bao nhiêu, nhưng Tiêu Chiến lại cảm thấy người thật sự may mắn phải là mình, trên người cậu thanh niên có sự từ bi mà anh thiếu sót, phần lớn người ta đều chẳng có được dũng khí để đối diện với bóng tối vì một người xa lạ, bởi vậy Vương Nhất Bác làm rất nhiều chuyện mà chẳng có mục đích trực tiếp gì, sở dĩ cậu làm thế, chỉ đơn giản vì nó đúng.
Đây là lý do lúc ban đầu cậu rõ ràng đã hết mực tránh né Cao Tâm Duyệt như thế, nhưng đến khi biết được sự thật khiến người ta sợ hãi lại đồng ý vươn tay trợ giúp. Trên thế giới này đã có quá nhiều kẻ ích kỉ ham mê lợi ích rồi, tự đánh mất chính mình, thờ ơ hững hờ đối với sự khó khăn của người khác, mà điều này càng khiến anh nhìn rõ hơn, rằng người mà anh yêu có một linh hồn nhân hậu đáng quý nhường nào.
Thế nên khi anh biết Vương Nhất Bác nhận được điện thoại của Cao Tâm Duyệt xin cậu đến bệnh viện thăm mình, hoàn toàn không tỏ ra không vui, chỉ hỏi: "Cô ấy bị bệnh à?"
"Không biết. Cô ấy nói có một số việc muốn nói với em, còn có thứ quan trọng muốn đưa cho em." Cậu thanh nhiên nhíu mày nói: "Rất kỳ lạ."
"Kỳ lạ ở đâu?"
"Lúc trước em nhắc nhở cô ấy đến thế nào cô ấy cũng không chịu nói, dáng vẻ bất chấp tất cả, vì sao lại đột nhiên đồng ý tìm kiếm sự giúp đỡ?"
Tiêu Chiến nghĩ rồi nói: "Có thể nào là Cao Thịnh Hoa đang phá rối không?"
Cậu thanh niên lặng im không nói, Tiêu Chiến biết cậu đang suy nghĩ, nếu như vì sợ nhảy vào bẫy của Cao Thịnh Hoa mà làm ngơ, rất có thể sẽ bỏ lơ cơ hội duy nhất để cứu Cao Tâm Duyệt, vì thế, anh tiến lên nắm tay người yêu, nói: "Không sao, anh đi với em."
"Không cần." Vương Nhất Bác lập tức nói: "Nếu thật sự có gì nguy hiểm thì sao? Anh đừng đi."
"Chính là vì có thể sẽ nguy hiển nên anh mới không thể để em đi một mình được." Tiêu Chiến rút tay về, giả vờ không vui: "Làm sao? Sợ anh quấy rầy hai người nói chuyện hả? Anh cũng có vào phòng đâu, muốn thì thầm nói gì thì anh cũng không nghe thấy, thế được chưa?"
"Anh biết là không phải thế mà.."
"Thế em để anh đi đi." Tiêu Chiến chống hông nói: "Sợ cái gì? Chúng ta có mười vệ sĩ cơ mà, đủ tập hợp tổ đội đặc chủng rồi đấy, đừng nói là Cao Thịnh Hoa, có là pháo cao xạ thì cũng tẩn luôn!"
Anh chọc Vương Nhất Bác cười lên, cậu liền tiến đến hôn anh, "Tiêu Tiêu của em ơi..."
Tiêu Chiến dừng sức giữ đầu cậu không cho hôn, "Thế cuối cùng có cho anh đi không?"
"Vệ sĩ ngồi trong xe với anh, em đi lên nói chuyện với cô ấy một lát rồi xuống. Được không?"
"Nửa tiếng." Tiêu Chiến nói, "Nửa tiếng sau mà em không xuống thì anh sẽ lên tìm em."
"Được." Cậu thanh niên dường như vô cùng buồn cười, "Anh sợ em bị yêu tinh bắt đi hả, bảo?"
"Để anh xem ai dám." Tiêu Chiến gặm nhẹ môi người yêu, bộ dáng hung hăng cực kỳ: "Anh cắn chết người đó."
1
Nơi Cao Tâm Duyệt hẹn gặp cậu là phòng bệnh VIP trong một bệnh viên tư nhân ở Hoành Điếm, nằm trên tầng thượng, bố trí bên trong, so với bệnh viên thì còn giống phòng cao cấp trong khách sạn hơn. Cao Tâm Duyệt mặc áo ngủ ren dài tay đứng trước sô pha trong phòng, gầy đến mức như thể gió thổi qua cũng sẽ tan thành gió.
Vương Nhất Bác cởi mũ và khẩu trang xuống, đứng cạnh cửa đợi đối phương mở miệng trước, Cao Tâm Duyệt hoang mang cười với cậu một chút, nói: "Học trưởng, cảm ơn anh đã chịu đến."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!