29. Nửa tiếng
Tối hôm qua vừa mới dỗ xong, còn chưa đến nửa ngày mình đã tự tìm đường chết rồi, vốn dĩ gặp nhau đã không dễ, sao lại cứ chọc cho Tiêu Chiến không vui thế nhỉ...
Thời gian sau đó, Vương Nhất Bác căn bản không còn tâm tư chơi đùa gì nữa. Sau khi Hạ Thương Vũ đi từ địa cung lên, Cao Tâm Duyệt lặng lẽ hỏi cậu có muốn động thủ không, thật ra so với giết người thì Vương Nhất Bác càng mong bị người khác giết hơn, như vậy cậu có thể đến phòng nghỉ gặp Tiêu Chiến...
Tiếc là Hạ lão sư chẳng có mắt nhìn gì cả, bị cậu khiêu khích rõ ràng ngấm ngầm rồi lại nghi ngờ cậu giả vờ, không chịu động thủ. Cuối cùng Cao Tâm Duyệt dùng năng lực, Hạ Thương Vũ bị xử lý giữa một đám câu thần chú nghe không hiểu gì.
Trò chơi vẫn còn tiếp tục, tức là Càn Long vẫn còn ở lại. Vương Nhất Bác vừa đi vừa nghĩ, nếu như Tiêu Chiến cũng là phản diện, thì tức là không chỉ có hai người xấu, nhưng tại sao lại không giống lời đạo diễn nói? Chẳng lẽ...
Cậu đột nhiên dừng lại, Cao Tâm Duyệt bên cạnh thấy kỳ lạ hỏi: "Làm sao thế học trưởng?"
"Đạo diễn không hề nói thân phận đặc biệt là phản diện mà! Chúng ta bị trò chơi này lừa rồi!" Vương Nhất Bác vô cùng ảo não, "Chỉ có hai người có thân phận đặc biệt, mọi người liền cho rằng đó là phản diện, nhưng thật ra có những bốn phản diện, chỉ còn lại hai người, một là bản thân Càn Long, một là người thủ vệ, hai người bọn họ mới là người có thân phận đặc biệt."
Cao Tâm Duyệt ngạc nhiên mở miệng: "Thế tức là chúng ta... giết người nhà rồi hả?"
"Tiêu Chiến nhất định là cùng đội với chúng ta, thân phận của Hạ lão sư thì không rõ lắm, nhưng anh ấy nghi ngờ tôi giả bộ mà lại không giết tôi, rất có thể là người bảo vệ Càn Long."
"Chúng ta phải nhanh chóng tìm được chị Thuần với Thục Trinh."
Vương Nhất Bác ủ rũ cụp đuôi ừ một tiếng, "Tôi thật là ngốc điên mất rồi, quay bao nhiêu show thế mà còn bị đạo diễn lừa."
Bọn họ nghe thấy loa nhắc nhở "Điền Thuần đã bị loại" xong mới tìm thấy hai cô gái ở gần lăng Từ Hi, Điền Thuần vô cùng đáng thương bị nhân viên công tác đưa đi, Vương Nhất Bác hỏi Phó Thục Trinh: "Vì sao cô lại giết chị ấy?"
Phó Thục Trinh vô cùng cảnh giác, trước sau vẫn duy trì khoảng cách 7 8 mét với bọn họ, cười hỏi lại: "Sao tôi phải nói cho anh?"
"Cô có nói không cũng không sao, trò chơi kết thúc rồi." Vương Nhất Bác nói, "Thân phận của chúng tôi đã được xác nhận rồi, bây giờ trò chơi chưa thông báo kết thúc, mà chỉ còn lại mỗi cô, vậy cô nhất định là Càn Long."
"Tôi không phải Càn Long."
1
Vương Nhất Bác đương nhiên không tin, nhắc nhở Cao Tâm Duyệt đọc thần chú xử lý kẻ địch cuối cùng, Cao Tâm Duyệt lại nói: "Học trưởng, năng lực của em cần thời gian phục hồi, không thể dùng lại trong vòng 15 phút."
Xem ra bàn tay vàng cũng có hạn chế, Vương Nhất Bác không khỏi buồn cười nghĩ, đạo diễn còn biết cân bằng thế lực hai bên ấy nhỉ.
Vậy thì chỉ có mình tự ra tay được thôi. Cậu đi đến bên cạnh Phó Thục Trinh, tươi cười tỏ vẻ xin lỗi, Phó Thục Trinh không ngừng lùi về sau, cũng có ý khuyên bảo cậu: "Bây giờ anh còn chưa xác nhận được tôi là địch hay bạn cơ mà, đừng quên là còn có người âm thầm sống lại được đây."
1
Theo suy luận vừa rồi, người sống lại được nhất định là người tốt, hơn nữa chỉ còn lại một ghế phản diện, chẳng lẽ là Phó Thục Trinh sao? Aiya, Vương Nhất Bác không bình tĩnh nổi, chỉ muốn kết thúc trò chơi cho nhanh, so với dỗ dành vợ thì thắng thua chẳng là gì.
"Vậy cô nói xem vì sao cô lại giết Điền Thuần."
Phó Thục Trinh đành phải nói: "Bởi vì chị ấy là Từ Hi, tôi là Từ An, tuy tôi học sử không giỏi nhưng cũng biết là hai vị này không thân thiết gì, không thể là một đội được."
Từ Hi Từ An với Càn Long có phải người một thế hệ đâu, phải suy đoán kiểu gì đây? Vương Nhất Bác phiền chết, lười cân nhắc thêm, quyết định làm luôn cho xong, liền đột nhiên tăng tốc chạy đến chỗ Phó Thục Trinh, còn chưa đợi cậu đụng được vào vai người ta thì đã nghe thấy phía sau có tiếng "Aiya", Vương Nhất Bác quay đầu lại, thấy trên cổ Cao Tâm Duyệt có thêm một chuỗi Phật châu, vẻ mặt kinh hoàng hoảng hốt, mà Hạ Thương Vũ đang đứng bên cạnh cô chắp tay thi lễ: "Đắc tội, đắc tội rồi."
Loa kịp thời vàng lên: "Xin các thành viên chú ý, Cao Tâm Duyệt đã bị loại. Trò chơi tiếp tục."
Thì ra người có cơ hội sống lại là Hạ Thương Vũ. Vương Nhất Bác hiểu ra, đáng tiếc đã quá muộn.
Trong lúc ngơ ngẩn Phó Thục Trinh đột nhiên xuất hiện, vươn tay vỗ một cái vào ngực cậu, trên quần áo dính một lá bùa giấy.
Phó Thục Trinh và Hạ Thương Vũ vỗ tay chúc mừng, loa cũng tuyên bố trò chơi kết thúc.
Tất cả mọi người đều quay lại phòng hội nghị ở gần lăng, bọn họ vừa mới đi vào, Điền Thuần ngồi bên trong đã đứng lên hỏi: "Ai thắng thế, ai thắng thế?"
Hạ Thương Vũ kéo dài giọng nói: "Cô, đoán, xem."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!