Chương 29: Ngộ Sát

28. Ngộ sát

Vương Nhất Bác cảm giác hôm nay Tiêu Chiến có gì đó khác khác.

Trong những lần thân mật ít ỏi của hai người, Tiêu Chiến vẫn luôn vừa bị động vừa thẹn thùng, Vương Nhất Bác cũng từng hỏi người yêu, dò xem cảm giác của đối phương, có dễ chịu không, có đau quá không, thích tư thế nào hơn, nhưng mà Tiêu Chiến không chịu nói, nên cậu chỉ có thể nhặt nhạnh đáp án từ phản ứng trên thân thể người yêu, sau đó tự an ủi mình rằng biểu hiện của mình cũng coi là xuất sắc.

Nhưng đêm nay, Tiêu Chiến lại chủ động, thậm chí vội vàng, dường như liều mạng muốn chứng minh cái gì đó, hoặc là muốn bắt lấy thứ gì đó.

Lúc bắt đầu thì ôm cậu gặm lung tung, như động vật nhỏ dùng răng sữa nhòn nhọn cắn môi, cằm, cổ và bả vai cậu. Sau đó lại chủ động nắm lấy cậu, khoé mắt đỏ đỏ, tựa như vô cùng hưng phấn, lại dường như có một chút khổ sở, hung hăng ấm ức mà uy hiếp bên tai cậu: "Đây là của anh, tất cả đều là của anh, không cho người khác chạm vào."

5

Sự khiêu khích vụng về mà ngây ngô như thế, đủ khiến cậu không thể kiềm chế được, trong tiếng thở dốc chợt xốc lên, thuận thế liếm láp vành tai người yêu, đỉnh lộng trong lòng bàn tay ấm áp của đối phương, giành lại quyền chủ động dễ như trở bàn tay.

"Đều là của bảo bảo..." Đôi môi truợt xuống, ngậm lấy hầu kết của Tiêu Chiến, cậu nói: "... Nó rất hoan nghênh anh đến làm bất cứ thứ gì cũng được."

Lúc trước vào thời điểm này Tiêu Chiến đều luôn yếu ớt, phảng phất như thể không cần dùng bao nhiêu sức lực cũng đã sụp đổ, hôm nay vẫn vậy. Cậu nhìn người yêu mềm như bông ôm lấy mình, khoé mắt ứa nước, theo động tác của mình mà treo trên lông mi sắp ngã xuống, khiến lòng cậu không khống chế nổi ý nghĩ xấu xa, muốn bắt nạt người ta tàn nhẫn thêm chút nữa, hoàn toàn phá nát mỹ nhân xinh đẹp khiến trái tim mình đập loạn này, rồi lại kiên nhẫn mà sửa lại từng chút, tựa hồ như chỉ có vậy mới có thể khiến người này hoàn toàn biến thành của mình.

Nghĩ thì nghĩ vậy, lúc trước Vương Nhất Bác cứ luôn thấy không đành lòng, sợ Tiêu Chiến mệt mỏi, đau, vì thế vừa phóng túng lại giữ lại một sợi lý trí. Nhưng hôm nay cậu thật sự không làm được, hôm nay Tiêu Chiến vẫn yếu ớt như cũ, nhưng lại tham lam vô cùng, không ngừng ở bên tai cậu nói những lời khiến cậu muốn phát điên, khen ngợi cậu, cổ vũ cậu, một bên khen cậu giỏi quá một bên lại nhẹ nhàng nói yêu cậu, đến cuối cùng rõ ràng đã mệt tới cả người nhũn ra, đôi mắt cũng không mở nổi, lại vẫn ôm chặt cậu, dùng khí âm nức nở làm nũng, không cho cậu lui ra ngoài.

1

Hai người chịu đủ nhớ nhung đều đang phát điên. Triền miên lâu dài qua đi rồi, cậu ôm Tiêu Chiến vào phòng tắm lại một lần, ngâm mình trong nước ấm như uyên ương quấn quýt, Tiêu Chiến tựa vào lồng ngực cậu dường như sắp ngủ, lại vẫn nói như cũ: "Em không được thích người khác..."

1

Cậu quay mặt sang, hôn lên thái dương người yêu, tay đặt sau lưng Tiêu Chiến vuốt ve trên dưới xương sống, dịu giọng an ủi: "Em sẽ không đâu, em chỉ có anh thôi, chỉ có một mình bảo bảo thôi."

"Vậy em sẽ luôn luôn thích anh sao..."

"Ừ, luôn luôn thích anh."

"Nếu như em dám gạt anh..." Dường như bạn nhỏ ấm ức, "... Anh sẽ không bao giờ gặp em nữa."

"Đây là hình phạt nặng nhất thế giới rồi," Vương Nhất Bác cười khẽ nói: "Thế nên em nhất định không dám lừa anh đâu, kim chủ bảo bảo của em."

Hai kẻ điên sáng sớm hôm sau dậy mới thấy, trên cổ toàn là dấu vết dâu tây bị đối phương gặm ra, môi dưới của Vương Nhất Bác còn rách, dấu vết đậm nhạt trên cổ tay và eo Tiêu Chiến đều là chứng cứ phạm tội của ai đó. Hai người kẻ tám lạng người nửa cân, đều ngại trách nhau, chỉ có thể giúp nhau bôi kem che khuyết điểm lên, bôi được một nửa lại cười điên cuồng không ngừng.

Vừa đánh vừa nghịch vừa sửa sang lại, lề mề đến 6 rưỡi chuyên viên trang điểm tới, Đàm Phong Thu cũng tới gõ cửa, hỏi Cao Tâm Duyệt có thể sang bên này trang điểm cùng không.

2

Hai người bọn họ quay show hầu như đều để mặt mộc, nhiều lắm cũng chỉ dùng kem nền che quầng thâm mắt, dấu vết trên cổ đã xử lí xong, Vương Nhất Bác không muốn cãi cọ với người đại diện, đứng lên mặc áo khoác, nói: "Bọn em xong rồi, để chị sang phòng cô ấy trang điểm cho cô ấy luôn đi."

Đàm Phong Thu vốn dĩ đã chột dạ, đương nhiên không kiên trì nói gì thêm, cười nói: "Cũng được, bây giờ các cậu định ra ngoài à? 8 rưỡi mới bắt đầu quay đấy."

"Xuống lầu ăn sáng."

Đàm Phong Thu thấy kỳ lạ: "Không phải trước khi quay cậu đều không ăn gì sao?"

Vương Nhất Bác săn sóc khoác áo ngoài cho người yêu, nắm tay ra khỏi phòng, thuận tiện rút thẻ phòng, trước khi đóng cửa nói: "Đi quay với vợ thì khác."

Đôi trẻ vui vẻ chọn ba vị bánh bao dưới nhà hàng, mỗi người một phần tổng cộng sáu cái, đặt trên đĩa, Vương Nhất Bác liền chụp một bức ảnh đăng lên weibo, ghi cap: Đơn giản vui vẻ.

2

Đúng 8 rưỡi mọi người xuất phát đến Thanh Đông lăng, tổ tiết mục dường như phất lên nhanh chóng, cái xe bus nhỏ mộc mạc lúc trước đã không thấy đâu, đổi thành ba chiếc SUV màu cam. Đạo diễn đơn giản giới thiệu Cao Tâm Duyệt với mọi người xong, liền chia 6 người nam nữ phối hợp thành 3 nhóm, Vương Nhất Bác và Cao Tâm Duyệt một xe.

Ghế sau SUV rất rộng, Vương Nhất Bác rất có ý tìm đường sống mà ngồi sát vào cửa xe, cách xa vị sư muội của mình cả dải ngân hài. Nhưng cậu không thể ngăn cản đối phương đến gần mình được, trong xe lắp camera, cậu cũng không thể lạnh mặt không trả lời. Cũng may là đi chỉ có 20 phút, hơn nữa Cao Tâm Duyệt cũng không nói nhiều lắm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!