26. So chiêu
Liên tiếp ba ngày Vương Nhất Kiều đều bị mời đến Cục cảnh sát uống trà, hai câu lạc bộ của hắn đều bị người tố cáo là cung cấp hoạt động tình dục và hối lộ, có mấy vị khách quen còn bị công an bắt ngay tại trận, mang về đồn luôn, người nhà phải tốn bao công sức mới vớt bọn họ ra ngoài được.
Chuyện này thì thôi cũng xong, đám khách quen đó hầu như đều là công tử thiếu gia nhà có tiền, đã quen chơi bời đàn đúm ở ngoài rồi, cá mè một lứa với Vương Nhất Kiều cả thôi, chỉ là anh em giữ gìn tình cảm bằng việc trao đổi lợi ích, không ngờ lại bị lôi vào cục cảnh sát, mất mặt cha mẹ thì cũng thôi đi, lại còn bị khoá thẻ cấm túc ở nhà. Cùng lúc đó, trong giới truyền tin nói Vương Nhất Kiều bị phía phòng chống mại dâm để mắt đến, chuẩn bị săn chim, nhóm công tử ca vì bảo vệ chim nhà mình nên đương nhiên không dám đi nữa, trong một đêm mà cả cái câu lạc bộ suy tàn, đi đến bước đường gái còn nhiều hơn cả khách.
Chỉ là, hoạ vô đơn chí, người của cục cảnh sát chân trước vừa mới lục soát xong rời đi, người của cục thuế đã đến, nói là có người dùng danh tính thật báo cáo hắn trốn thuế, số tiền lên đến hàng trăm vạn, thế nên yêu cầu kiểm tra tất cả hoá đơn trong vòng một năm nay để làm bằng chứng.
Vì thế câu lạc bộ xa hoa truỵ lạc hàng đêm hoàn toàn đóng cửa, Vương Nhất Kiều nhận lệnh cưỡng chế không được rời khỏi thành phố, chờ hầu toà bất cứ lúc nào. Chuyện tiền nong của câu lạc bộ thế nào lòng hắn biết rõ, tự biết muốn qua cửa này thì phải chuẩn bị đủ tiền, tốt nhất là nhờ đến một ít quan hệ. Theo lệ thường, hắn gọi cho bác cả nhà mình cầu cứu, không ngờ điện thoại lại không kết nối được, hỏi bố mới biết Vương Tranh đã lên du thuyền, trên biển không có tín hiệu, đành phải phải phủ phục cầu xin Vương Nhất Bác, kết quả mới nói được một nửa đối phương đã cúp mất, gọi qua lần nữa thì đã bị block.
1
Vương Nhất Kiều nghẹn một cục trong cổ họng, đứng trước cửa cục cảnh sát hứng gió. Thật ra người có năng lực hỗ trợ nhất mà hắn nghĩ ra được là Tiêu Tuân, nhưng Tiêu Tuân chưa từng nghiêm túc nhìn hắn lần nào. Hắn biết, trong cái giới này, nếu đối phương còn chẳng thèm nể mặt ăn một bữa cơm thì có nghĩa là người ta không hề có hứng thú với mình và bối cảnh sau lưng mình, cho dù bọn họ đã là quan hệ thông gia.
1
Hắn không dám liều mạng đi tìm Tiêu Tuân, chỉ có thể dùng chiến thuật vu hồi, quyết định đi tìm Tiêu Chiến, cái người trông có vẻ ôn hoà tính mình mềm mỏng dễ sai bảo ấy.
15
Vương Nhất Kiều phí công một hồi mới liên hệ được với Tiêu Chiến, đối phương quả nhiên còn ngốc bạch ngọt hơn cả hắn tưởng, nghe hắn sướt mướt bán thảm mấy câu bảo không sống nổi muốn nhảy lầu đã lo lắng vô cùng, ngay lập tức nói mình sẽ cố giúp đỡ hắn. Tiêu Chiến hỏi hắn cần gì, Vương Nhất Kiều nói muốn mượn một ít tiền xoay sở, Tiêu Chiến nói thu nhập hàng năm của mình chỉ bằng một phần mười Vương Nhất Bác, trên tay cũng không có đủ tiền giúp hắn, nhưng Tiêu Chiến rất nhiệt tình nói: "Chắc là anh tôi có thể giúp anh đấy, tôi cho anh số của anh tôi, anh gọi thẳng cho anh ấy đi."
Vương Nhất Kiều đương nhiên đồng ý, chỉ là... "Tiêu tổng công việc bận rộn, chỉ sợ không có thời gian nhận điện thoại của tôi, nếu ngài ấy không chịu gặp tôi thì làm sao đây?"
"Đừng lo," Tiêu Chiến nói, "Tôi nói với anh ấy một tiếng trước, anh ấy sẽ gặp anh."
Vương Nhất Kiều cảm động rơi nước mắt, quỳ cảm ơn Tiêu Chiến một hồi, cảm thấy mỹ mãn mà ngắt điện thoại.
Muộn một chút lại gọi cho Tiêu Tuân, thái độ của đối phương đã khác, không chỉ đồng ý đi ăn cơm gặp mặt hắn, còn chủ động mời hắn đến nhà hàng mình thường ăn, ý ngoài lời chính là bữa cơm này để anh mời nể mặt hắn.
Vương Nhất Kiều cảm giác sâu sắc được tái ông mất ngựa cũng là phúc, có thể móc nối quan hệ với Tiêu Tuân thì hắn đồng ý đến cục cảnh sát đưa tin mỗi ngày, không có hai cái câu lạc bộ thì nghĩa lí gì? Không liên hệ được với Vương Tranh, bị Vương Nhất Bác block cũng không sao cả, hắn đã tìm được chỗ dựa vững chắc hơn và một cái máy ATM cao cấp hơn rồi.
4
Trước giờ hẹn, Vương Nhất Kiều ở nhà chuẩn bị hai tiếng, trang phục từ đầu đến chân đều là hàng đặt làm thủ công của Ý, đợi đến lúc hắn ta hưng phấn đến điểm hẹn, mới phát hiện ra đó là một quán nướng BBQ, nếu không tận mắt nhìn thấy Tiêu Tuân mặc đồ thể dục vắt chéo chân ngồi trên cái ghế nhựa xanh ăn xiên thì Vương Nhất Kiều sẽ nghĩ là mình đi nhầm đường.
1
Tiêu Tuân buông cánh gà nướng xuống, chủ động vươn tay chào hỏi hắn: "Chào anh, Vương tổng, tôi vừa mới chạy xong hơi đói nên không chờ anh, anh không để bụng chứ?"
Vương Nhất Kiều vội nói: "Nào có nào có, cảm ơn ngài đã mời! Nhưng mà... tôi không ngờ Tiêu tổng lại bình dân thế đấy..."
"Nơi này tuy không sang trọng nhưng mà hương vị thì số 1 đấy, người bình thường là tôi không giới thiệu cho đâu." Tiêu Tuân vừa gặm cánh gà vừa hỏi: "Vương tổng không thích chỗ này à?"
"Thích chứ! Bia với xiên nướng thì đúng là mỹ vị nhân gian rồi, vẫn là Tiêu tổng biết cách sống thật!" Vương Nhất Kiều nịnh nọt xong, lập tức cởi áo khoác tây trang ra, đưa cho anh giai bê đồ ăn: "Treo lên đi, tránh bắn dầu vào."
Anh giai không hiểu nổi, liếc mắt nhìn hắn: "Không có chỗ treo, anh ôm vào lòng mà tránh dầu."
11
Vương Nhất Kiều: "..."
Tiêu Tuân ở bên kia đã nhiệt tình đưa một que thịt dầu lấp lánh sang, "Mau ngồi đi! Nếm thử món ngon nhất của quán xem, bảo đảm làm Vương tổng nhớ mãi không quên, đồ Nhật đồ Pháp gì so với nó cũng kém cả thôi."
Vương Nhất Kiều vội nhận lấy, ngồi xuống để tây trang lên đùi, hắn không biết trên que xiên cái gì, ăn cũng không ra, vào miệng chỉ thấy ngập mùi ngũ vị hương, ăn đến que thứ năm, hắn mới nhớ ra hỏi: "Đúng là ngon thật, cái này là thịt gà sao?"
"Cũng kiểu thế." Tiêu Tuân nói: "Phao câu gà đấy."
3
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!