21. Khiêu chiến
Tiêu Tuân xuất ngoại một tuần, đến lúc về cũng không vì lệch múi giờ mà ảnh hưởng gì, sáng hôm sau đúng 8 rưỡi vẫn có mặt ở công ty. Xem bưu kiện nửa tiếng, ký văn kiện nửa tiếng, họp ba tiếng, buổi chiều một giờ mới rảnh ăn cơm trưa, vừa ăn vừa nghe thư kí thông báo lịch trình mấy ngày gần đó. Cơ bản đều là lịch hẹn đi ăn rồi chơi bóng, lão tổng này chủ tịch nọ, Tiêu Tuân đã từ chối phân nửa, thật sự không đẩy nổi nữa nên mới phải đi.
Lúc sắp ăn xong, trong góc quyển ghi chú của thư ký vẫn còn một tin tức sót lại, nói: "Vương tổng của công ty Sadior lại gọi tới, vẫn là hẹn ngài đến câu lạc bộ của anh ta chơi."
Tuy là Tiêu Tuân trí nhớ siêu đẳng thì cũng vô cùng xa lạ với cái tên lại, bật lên hỏi: "Sadior là cái công ty sa điêu ngốc nghếch gì chứ?"
Thư kí không dám cười, cung kính trả lời: "Quy mô không lớn, dưới tay có hai câu lạc bộ giải trí. Ông chủ tên là Vương Nhất Kiều, lúc trước..."
"Đợi đã." Tiêu Tuân không nhớ rõ Sadior nhưng lại nhớ Vương Nhất Kiều, anh từng xem tư liệu của Vương Nhất Bác, biết Vương Nhất Kiều là anh con chú cậu, lớn hơn cậu ba tuổi, lúc trước làm việc ở công ty của bố cậu, Vương Tranh. Không ngờ Vương Tranh thì phá sản rồi mà hắn ta lại vẫn có tiền mở câu lạc bộ. Đề phòng trường hợp trùng họ trùng tên, Tiêu Tuân hỏi một câu: "Vương Nhất Kiều này với Vương Tranh của tập đoàn Bác Hải lúc trước có quan hệ gì?"
1
Thư kí rõ ràng đã làm đủ bài tập, trả lời trôi chảy: "Vương Tranh là bác của anh ta."
Quả nhiên.
Tiêu Tuân xoay cái túi Starbucks trong tay, ngồi ở đó nửa ngày không nói gì, thư kí hỏi: "Tuần này ngài chỉ có tối thư năm là rảnh."
"Ai bảo tôi muốn đi?"
Thư kí nhỏ giật mình, "Ngài không đi sao?"
"Công ty cậu ta mà không đổi tên thì tôi vĩnh viễn không bao giờ ăn cơm với cậu ta." Tiêu Tuân ném dĩa nói: "Lại có người đặt tên công ty mình là sa điêu thì cũng hay thật."
"Sadior tiếng Trung dịch ra là Sa Địch Áo."
"Cô đọc nhanh thử xem?"
Thư kí: "..."
"Tôi không đi, cô từ chối giúp tôi đi."
"Đã từ chối anh ta ba lần rồi, lần đầu tiên tôi bảo ngài đi Mỹ công tác, lần thứ hai tôi bảo ngài đi Nhật ngắm hoa, lần trước tôi bảo ngài đang ở Tây Ban Nha xem đấu bò..."
"Lần này cô cứ bảo là..." Tiêu Tuân cười cười, "... Tôi đang ở Ai Cập xem tượng cát*."
2
(Sa điêu, sa () là cát, điêu () là chạm khắc, nên mình tạm dịch là tượng cát, nghĩa bóng có thể hiểu là ngu xuẩn ngốc nghếch, ở đây anh Tuân trêu người ta là chính thôi =))))
1
Thư kí báo cáo công việc xong liền đi ra ngoài, Tiêu Tuân hiếm khi có chút thời gian nghỉ ngơi, lại vì chuyện Vương Nhất Kiều mời mà lo đến Tiêu Chiến. Trước kia xuất ngoại anh đã nhìn thấy cái ảnh hôn môi kia rồi, sau khi gọi điện xác nhận với Tiêu Chiến xong, anh phát hiện ra chuyện này cuối cùng cũng đã phát triển theo hướng mà mình lo lắng, có khi còn phát triển xa hơn cả tưởng tượng của mình rồi.
Tiêu Chiến là một đứa trẻ bề ngoài ôn hoà nhưng bên trong vô cùng quật cường, chuyện mà anh đã quyết thì đến Tiêu Tuân cũng khó mà thuyết phục anh thay đổi được. Nếu Tiêu Chiến có thể thừa nhận rằng mình và Vương Nhất Bác đã từ diễn thành thật trong điện thoại, thì tức là anh đã chìm sâu trong vũng lầy tình cảm này rồi, Tiêu Tuân mơ hồ sinh ra một cảm giác như cải trắng mà mình khổ sở trồng được bị heo cuỗm mất. Ba anh vốn đã không quá quan tâm đến việc riêng của anh em họ, đối tượng là nam hay nữ, kết hôn hay không, sinh con hay không cũng đều tuỳ theo ý bọn họ, thế nên trông cậy vào việc ba anh ra mặt là không thể nào, chỉ có thể tự mình lo thôi.
4
Lúc đầu anh không định gặp mặt Vương Nhất Bác sớm thế, nhưng cái đôi người này tiến triển thần tốc quá, thế nên Tiêu Tuân cũng không thể không thêm việc đến hiện trường khảo sát vào lịch trình.
Lần trước anh gọi điện cho Viên Phỉ, hỏi ấn tượng của cô với Vương Nhất Bác, anh biết đôi mắt của Viên Phỉ cũng rất sắc, có gì cũng sẽ nói với mình, nhất định không giấu giếm chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu như Tiêu Chiến. Nhưng ngoài dự đoán là, thái độ của Viên Phỉ dường như khá ôn hoà, nói đơn giản mấy câu, những lời kể về Vương Nhất Bác đều là khen ngợi, Tiêu Tuân không khỏi nghi hoặc: "Có phải em bị Tiêu Chiến mua chuộc rồi không thế?"
Viên Phỉ trấn định đáp: "Tiêu Chiến không đủ tiền mua chuộc tôi."
5
Tiêu Tuân ngẫm lại, cũng phải, "Vậy vì sao em lại khen Vương Nhất Bác?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!