Chương 18: Lấy Ví Dụ

BGM: Rainy Dumplings -

17. Lấy ví dụ

Để quay cảnh hôn cho tốt, Tiêu Chiến đã làm rất nhiều bài tập.

Thầy dạy diễn xuất nói với anh, nghe thật nhìn thật, cảm nhận thật là những việc cơ bản mà tất cả những diễn viên ưu tú phải làm. Vì thế anh đã xem rất nhiều phim về tình yêu, tổng kết được cảnh hôn môi như thế nào mới có thể khiến người ta cảm thấy rung động. Trừ cái này ra, anh còn xem một ít phim phóng sự, quan sát xem người yêu thật sự hôn nhau như thế nào, hy vọng sau quá trình xử lí về nghệ thuật, cũng vẫn có thể giữ lại được hơi thở của khói lửa thế gian chân thực nhất.

Phim mới bấm máy nửa tháng, quay đến cảnh song nam chủ thời học sinh còn đang mập mờ với nhau. Tiêu Chiến rất nỗ lực bộc lộ cảm xúc trong máy quay, nhưng kết quả vẫn không được như ý. Thầy chỉ đạo biểu diễn bảo anh nhớ lại cảm giác rung động khi yêu thầm lúc còn niên thiếu, ý muốn đánh thức ký ức cảm xúc của anh, Tiêu Chiến chỉ có thể xấu hổ trả lời rằng anh chưa từng yêu ai. Thầy chỉ đành lấy lùi làm tiến, bảo anh nhớ lại cảm xúc với cha mẹ, nhưng cảm xúc ấy sâu nặng hơn nhiều, khác với cảm xúc mông lung của người thiếu niên.

Vì thế anh lại nghĩ đến Vương Nhất Bác, trên đường đến Vân Nam anh đã nghĩ đến vấn đề này, phải xin kinh nghiệm từ vị Vương lão sư đầy kinh nghiệm diễn cảnh tình cảm này, nếu như cần thiết, mời Vương lão sư tự ra trận chỉ đạo cũng không phải hoàn toàn không được, nhưng tóm lại phải làm tất cả để giúp anh tăng trải nghiệm và củng cố ký ức cảm xúc, anh vốn là vì thế nên mới kết hôn mà, không phải sao?

Nhưng khi Vương Nhất Bác thật sự hôn lên, Tiêu Chiến biết mình không thể nhớ được bất cứ thứ gì, anh đã quên hết tất cả kỹ xảo diễn cảnh hôn, cũng không còn bận tâm đến động cơ hành vi của nhân vật nữa, tất cả ý thức và cảm xúc đều chỉ có thể tập trung vào nụ hôn ấy, tập trung vào đôi môi mềm mại và hơi thở phả lên mặt mình, tập trung vào thứ gì đó đang điên cuồng nở rộ trong lồng ngực, và tiếng tim đập lấn át hết mọi âm thanh khác.

Đây là một thoáng qua, nhưng lại dịu dàng triền miên.

Dịu dàng đến mức anh đã sắp quên mất vì sao mình lại kết hôn, triền miên đến mức anh dường như không nhận ra thời gian vẫn đang trôi. Tiêu Chiến căng thẳng đến mức lòng bàn tay nóng bỏng, hơi thở nghẹn lại, đồng thời lại đạt được một cảm giác thoải mái và thoả mãn kỳ dị. Mãi đến khi cậu thanh niên hơi hơi tách khỏi đôi môi, Tiêu Chiến mở to mắt, đón nhận lấy ý cười trong mắt đối phương, cuối cùng cũng thấy ngại ngùng, đỏ mặt nói thầm: "Hành vi vi phạm hợp đồng..."

Cậu thanh niên ngược lại càng cười đến không kiêng nể, "Hai bên tình nguyện, không tính là vi phạm hợp đồng."

Anh căng da đầu giải thích: "Chỉ là anh chưa kịp phản ứng lại thôi!"

2

"Phản xạ gì mà dài thế," cậu thanh niên chọc chọc má anh, "Em thấy anh mới là heo con thì có."

Tiêu Chiến không biết vì sao lại thấy buồn bực, đẩy Vương Nhất Bác ra, xoay người đi luôn, nghe thấy cậu thanh niên ở phía sau hỏi: "Anh đi đâu thế?"

"Anh nóng, muốn ăn kem!"

Vương Nhất Bác nhanh nhạy đuổi theo, nghiêng người chui ra trước khi cửa phòng kịp đóng, cười hỏi: "Không cần đưa một người theo trả tiền cho à?"

"Không cần." Tiêu Chiến nói, "Bổn soái ca có rất nhiều tiền."

Cậu thanh niên cười hai tiếng, giọng nói nhẹ nhàng, "Suýt nữa thì quên Tiêu lão sư là kim chủ của em."

Đi vào thang máy, anh đánh giá Vương Nhất Bác từ trên xuống một lần, híp mắt nói: "Hôm nay em rất khác thường."

Cậu thanh niên hỏi: "Khác ở đâu?"

"Lúc trước đều cục cằn không thèm nói gì, như heo con ý, sao hôm nay lại nhảy nhót tưng bừng thế? Muốn trèo lên đầu kim chủ baba tạo phản à?"

Vương Nhất Bác cạn lời: "Gì mà như heo, em có giống heo thế đâu?"

Tiêu Chiến khoanh tay, thong dong nói: "Là ai tự chỉ vào tranh heo con hỏi 'nơ con bướm của em đâu', 'quần lót của em đâu'?" Trên cửa thanh máy vừa vặn dán poster tuyên truyền bữa ăn trẻ em hình Peppa Pig do nhà hàng khách sạn cung cấp, Tiêu Chiến giơ tay chỉ lên: "Vương lão sư mau nhìn xem, em ở đây này."

1

Vương Nhất Bác: "..."

Hai người mỗi người mua một phần kem vị chanh dây, ngồi trong góc quán cà phê lặng lẽ ăn. Cậu thanh niên không nói lời nào, Tiêu Chiến lại càng thêm cáu kỉnh, ăn xong lại muốn ăn một phần vị dưa hấu nữa, Vương Nhất Bác có hơi lo: "Ăn nhiều đồ lạnh vậy có được không thế?"

1

"Chuyện của kim chủ bớt quản đi." Tiêu Chiến lạnh lùng trả lời.

Cậu thanh niên ngượng ngùng ngậm miệng, một lát sau lại quay đầu nhìn anh, trong giọng nói mang theo cảm xúc không thể che giấu, "Em làm anh giận à?"

Tiêu Chiến nhanh chóng ăn hết phần kem thứ hai, trong miệng, trong cổ, trong bụng đều lạnh, lại không thể đè cảm giác không cam lòng và nôn nóng trong người xuống. Anh không biết mình đang rối rắm cái gì, cũng không rõ mình đang chờ đợi cái gì, chỉ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng rốt cuộc là không đúng ở đâu, thì chính anh cũng không hiểu được. Muốn nhẫn, Vương Nhất Bác đã đưa đến tận tay, muốn dạy hôn môi, Vương lão sư tự mình làm mẫu, anh còn muốn gì nữa?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!