14. Chạy khoả thân
Trong lòng Vương Nhất Bác ngổn ngang trăm mối, nhưng có vài lời lại không biết nói ra thế nào. Bọn họ chỉ khác những cặp đôi khác duy nhất ở việc ký vào một bản hợp đồng trước khi đăng kí kết hôn, cậu phải làm sao để nói với Tiêu Chiến rằng cậu hy vọng bản hợp đồng ấy chưa từng tồn tại, hoặc là biến mất ngay lập tức? Hợp đồng có nghĩa là an toàn, có nghĩa là Tiêu Chiến sẽ được rút lui khỏi mối quan hệ này sau hai năm, mà cậu lại muốn xoá bỏ hợp đồng, muốn hai người cùng nhau đối mặt với khó khăn không thể lường trước trong tương lai, liệu Tiêu Chiến có đồng ý không?
"Vương Nhất Bác," người con trai nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, giọng nói vừa nhẹ vừa dịu dàng: "Em sẽ không lén khóc nhè đấy chứ?"
Cậu lắc đầu, Tiêu Chiến cười nói: "Thế em làm nũng cái gì? Khóc ướt cả áo anh là em phải chịu trách nhiệm hong khô đấy nhé."
"Không khóc..." Cậu rốt cuộc cũng buông Tiêu Chiến ra, mất tự nhiên mà tránh đi đôi mắt vẫn luôn ấm áp ấy, "Cảm ơn anh đã đến gặp em, bây giờ tâm trạng em tốt hơn nhiều rồi, thật đấy."
"Thế nên buổi chiều em có chuyện thật hả, có thể nói cho anh được không?"
Buổi chiều là bởi vì lúc sáng Tiêu Chiến không gọi cậu nên mới dỗi, Vương Nhất Bác đương nhiên không tiện nói như thế, chỉ có thể nói: "Là chuyện nhà em."
Tiêu Chiến nhíu mày, lo lắng hỏi: "Không phải... lại có nợ mới đấy chứ?"
Đúng vậy, nợ nần... Vương Nhất Bác đột nhiên nhớ lại, trên bản hợp đồng ấy đã viết rõ ràng rằng Tiêu Chiến không cần phải gánh vác nợ nần với cậu, là một cách bảo đảm cho Tiêu Chiến. Vương Nhất Kiều chắc còn chưa biết bối cảnh của Tiêu Chiến, một khi anh ta biết cậu kết hôn với con trai của đại lão thương giới Tiêu Hành Phong thì Tiêu Chiến không khác nào dê vào miệng cọp.
Cho nên bất kể thế nào bản hợp đồng kia cũng cần phải tồn tại.
"Không có, nếu chỉ là vấn đề tiền thôi thì tốt." Vương Nhất Bác cười cười, bắt đầu nói về gia đình mình, những lời này cậu chưa bao giờ nói với ai, đến cả Đàm Phong Thu cũng không biết, bởi vì cậu không muốn ai biết rằng mình chỉ là cái máy ATM giúp người nhà trả nợ, không muốn để bất cứ ai cảm thấy mình thật đáng thương, nhưng Tiêu Chiến thì khác, cậu đồng ý cho Tiêu Chiến xem tất cả, tốt xấu, đau thương, bất đắc dĩ, chỉ cần Tiêu Chiến muốn biết, cậu có thể nói hết.
"Bố em bắt đầu làm ăn từ rất sớm, con người ông ấy mềm lòng sĩ diện, quá để tâm đến tình nghĩa bạn bè, thế nên cũng kiếm được không ít tiền, nhưng ông ấy thật ra cũng vẫn luôn thiếu đầu óc buôn bán, chuyện làm ăn mở rộng quy mô dần, càng ngày càng lực bất tòng tâm. Anh họ em, chính là con trai của chú, để lấy tiền trung gian nên đã nhận một vụ thầu không đáng tin cậy, công trình kết thúc chưa tới nửa năm đã có chuyện, vài người đi đường bị thương, một người còn phải cắt chi, bố em đã đền rất nhiều tiền, danh dự của công ty hoàn toàn sụp đổ, tài chính đứt gãy, kéo dài hơi tàn mấy tháng, không thể không tuyên bố phá sản. Nhưng tiền nợ nhà đầu tư lúc trước vẫn còn, chú em vừa lúc quen một ông chủ trong giới, giật dây bắc cầu lôi em ra, bọn họ bảo làm minh tinh rất dễ kiếm tiền, nếu em đủ hot, 5 6 năm là có thể trả hết nợ nần cả gốc lẫn lãi."
Tiêu Chiến nghe rất nghiêm túc, lúc này hơi khó chịu mà oán trách: "Sao anh họ em lại như thế? Bố em không truy cứu trách nhiệm của anh ta sao?"
1
Vương Nhất Bác cười khổ nói: "Cách bố em quen dùng để xử lí chuyện trong nhà là ba phải. Ông ấy cho rằng ở nhà không phải chỗ để nói đạo lí, chỉ có thể nói đến tình cảm. Ông ấy con cả của ông bà nội em, từ nhỏ đã được dạy dỗ là phải chăm sóc em trai em gái, làm trụ cột trong nhà, em không biết ông ấy có lúc nào mất kiên nhẫn không, nhưng năm này tháng nọ chắc cũng quen rồi. Mấy năm nhà em làm ăn được cũng vẫn luôn hỗ trợ nhà chú, bây giờ công ty sập, bố em vẫn không bỏ được thói quen ấy.
Năm đó ông bà nội cho rằng ông ấy kiếm được nhiều tiền hơn các cô các chú nhiều, ông ấy nên giúp đỡ họ. Bây giờ bố em cũng cảm thấy em kiếm được nhiều hơn anh họ, thế nên em cần giúp anh ta. Có năng lực thì phải hy sinh cống hiến cho gia đình, gia hoà vạn sự hưng, đó là quan điểm mà ông ấy tin tưởng không hề nghi ngờ."
"Thế còn mẹ em thì sao?" Tiêu Chiến hỏi, "Bà ấy không có ý kiến gì sao?"
"Mẹ em à, nói thế nào nhỉ?" Vương Nhất Bác thở dài, "Sau khi mẹ em lấy bố em thì không đi làm nữa, ở nhà làm phu nhân giàu có, tính cách cũng không phải kiểu rất có chủ kiến, lại không có nguồn kinh tế, ở nhà không có quyền lên tiếng. Em biết bà ấy thương em, không muốn lấy tiền của em đi giúp nhà chú, chỉ là trước mặt bố em thì bà ấy cũng không dám nói gì."
"Nhà chú em thiếu tiền lắm à? Đến chuyện sinh hoạt cơ bản cũng không duy trì được sao?"
"Đương nhiên là không, chỉ là sống ngày tháng nhàn nhã quen rồi, không cam lòng buông tay làm một người bình thường thôi." Cậu nói chuyện bố mình lấy hai ngàn vạn ra cho Vương Nhất Kiều mua nhà cưới, Tiêu Chiến vừa nghe vừa lắc đầu, "Cái này không gọi là hỗ trợ, cái này gọi là cướp. Giúp đỡ người nhà không nên dùng cách này chứ, em nên thu hồi quyền tài chính lại, nhiệm vụ hàng đầu đương nhiên vẫn là phải trả nợ cho nhà mình xong rồi mới giúp người khác chứ."
2
"Anh cảm thấy em không nên đưa tiền cho bố em à?"
"Em có thể tự đưa tiền cho người đầu tư, tiền là do em kiếm, em cũng không phải trẻ vị thành niên, đương nhiên là có quyền quyết định." Tiêu Chiến mím môi, "Chỉ là, đây là việc nhà của em, anh không nên nhúng tay vào, vẫn là tự em quyết thôi... Anh chỉ cảm thấy em làm việc rất bận, ngày nào cũng làm còn chẳng được nghỉ ngơi, còn phải đưa tiền cho anh em phô trương, rất khiến người ta đau lòng."
Vương Nhất Bác bỗng chốc nâng mắt lên, khoảnh khắc tầm mắt chạm vào nhau, Tiêu Chiến dường như nhận ra mình dùng từ không ổn, lập tức vuốt gáy bổ sung: "À cũng không phải đau lòng, chỉ là... cái đó, có một chút, có chút bất bình thay em thôi! Ây anh đi WC trước đây!"
Tiêu Chiến chạy vào nhà vệ sinh lại nhận một cuộc điện thoại, Vương Nhất Bác nghe thấy anh nói: "Hả chị đặt phòng rồi à? Ờm, nói cũng đúng... chỉ là... cũng không còn sớm nữa... chị đợi một lát, lát nữa em trả lời chị."
Tiêu Chiến ra ngoài kéo lại vali, nói: "Viên Phỉ đặt phòng cho anh, sáng mai trước khi đi anh không sang đây nữa nhé, vali để lại cho em, không thì nhiều đồ thế nhét không hết."
Cậu nhìn Tiêu Chiến chậm rãi mặc áo khoác, đội mũ, sửa sang ba lô, rốt cuộc không nhịn được nói: "Anh có thể ở lại chỗ em."
Tiêu Chiến chớp mắt hỏi: "Nhưng sáng mai 5 rưỡi anh đã phải ra sân bay rồi, liệu có làm ồn đến em không?"
1
"Không đâu, cũng tầm 6 giờ là em dậy rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!