13. Đến tận thế kỷ sau
Đến lúc phải đi, mọi người cũng không thể không chia nhau ra. Phim mới của Vương Nhất Bác đã bấm máy ở Hoàng Điếm, lỡ mất ngày đầu tiên làm lễ bấm máy, không thể lỡ cả ngày quay đầu tiên được. Cậu trực tiếp bay từ Quý Châu đến Hàng Châu luôn, trước đó liệt kê danh sách những thứ chưa kịp mang đi, Tiêu Chiến tỏ ý về nhà dọn rồi sẽ gửi đi cho cậu.
Đơn giản là một ít quần áo và đồ dùng cá nhân thôi, nhưng mà danh sách càng viết càng dài, cuối cùng còn ghi cả tương bò nấm hương vào đó.
Tiêu Chiến nhìn xong liền thấy vui, hỏi cậu, "Em cũng thấy anh làm tương rất ngon đúng không?"
1
"Ừm." Vương Nhất Bác: "Cũng rất đưa cơm."
"Về anh sẽ làm mấy bình rồi gửi hết cho em nhé."
"Được."
"Nhưng cũng không được ăn nhiều đâu, hơi mặn, ăn nhiều sẽ sưng mặt đấy." Tiêu Chiến nhắc nhở.
"Được."
Cổng bay của hai người không ở cùng chỗ, hơn nữa thời gian Vương Nhất Bác cất cánh cũng sớm hơn anh, cái gì cần dặn cũng đã dặn, Tiêu Chiến nói: "Thế em mau vào đi, chắc là còn mười phút nữa là đến giờ thôi."
Cậu thanh niên "Ừ" một tiếng, lại ngồi bất động, "Bao giờ thì anh vào đoàn?"
"Ngày mốt. Nhưng mà anh đỡ hơn em một chút, bộ phim kia quay ở Bắc Kinh, không cần đi lại bôn ba."
"Thế anh ở nhà à?"
"Trừ khi quay muộn quá, còn không thì chắc là anh sẽ về nhà." Tiêu Chiến cười nói, "Có thấy hâm mộ anh không?"
Vương Nhất Bác nghiêm túc gật đầu, "Hâm mộ."
2
"Không sao, thời gian quay phim sẽ trôi qua rất nhanh thôi." Anh cười an ủi cậu thanh niên, "Anh sẽ giữ nhà sạch sẽ, đợi đến khi quay xong em nhất định sẽ thấy nó vẫn là cái ổ ấm áp như cũ."
Vương Nhất Bác bình tĩnh nhìn anh, dường như muốn nói lại thôi, Tiêu Chiến đang muốn hỏi, loa nhắc nhở lại vang lên, đúng là chuyến mà Vương Nhất Bác chuẩn bị bay.
"Đi nhanh đi." Tiêu Chiến thúc giục nói, "Có gì liên lạc qua điện thoại nhé."
1
Vương Nhất Bác xoay người đi vào bước rồi lại quay đầu, đột nhiên không đầu không đuôi hỏi: "Lần trước có phải anh muốn xem quảng cáo của em không? Lát nữa em gửi cho."
Tiêu Chiến cười chỉ phía sau cậu thanh niên, "Anh đã đi hỏi Tiểu Mã rồi. Quay được lắm Vương lão sư, anh vốn thấy con trai đánh phấn mắt kỳ lắm, nhưng đánh trên mắt em thì lại rất tự nhiên. Đợi bán hàng anh nhất định sẽ mua hai hộp về dùng."
Cậu thanh niên cũng cười rộ lên: "Anh đánh phấn mắt từ bao giờ thế?"
"Lúc trước không đánh không có nghĩa là bây giờ cũng không đánh, anh có thể tự chơi ở nhà mà, không cho người khác xem."
1
"Người khác ở đây cũng bao gồm cả em à?"
"Em lắm lời quá đấy."
"Chuyện cuối cùng thôi, anh trả lời xong thì em sẽ đi."
Đáp án đầu tiên mà não đưa ra đương nhiên là không bao gồm cậu, chẳng phải bọn họ là chiến hữu cùng chia sẻ bí mật sao? Những người có cùng một bí mật thường sẽ thân thiết hơn, nhưng Tiêu Chiến không muốn trả lời trực tiếp như thế, anh cân nhắc dùng từ, mới nói: "Có thể cho em xem nếu em muốn, nhưng mà không được truyền ra ngoài."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!