Thấy không khí có phần ngượng ngập, Dương Lam Hàng nhìn nhìn chung
quanh, tìm đại một chủ đề, nói: "Điều kiện chỗ này thực sự quá kém."
"Tuy không thể so sánh với nước ngoài," Lăng Lăng thận trọng trả lời, "nhưng ở trong nước, điều kiện nghiên cứu khoa học của đại học T đã thuộc loại tốt rồi ạ."
Dương Lam Hàng nghiêm túc nhìn cô, trên mặt hiện lên vẻ tán thưởng
không hề che giấu: "Khi tôi vừa về nước, cảm thấy với điều kiện thí
nghiệm của đại học T thì rất khó có được kết quả tốt. Giờ đây tôi nhận
ra, so với điều kiện thí nghiệm, có được một sinh viên có khả năng vượt
qua mọi hoàn cảnh như em còn quan trọng hơn nhiều."
"Em…" Lăng
Lăng được khen có phần xấu hổ, bất giác thay đổi tư thế, ngượng ngùng
nói: "Còn nhiều sinh viên có ý chí vươn lên, có khả năng chịu gian khổ
giỏi hơn em nhiều, chỉ là thầy chưa biết thôi."
"Lăng Lăng…" Dương Lam Hàng nhìn cô, ánh mắt trở nên sâu thẳm. "Em cảm thấy vất vả sao? Nếu em thấy cực khổ, tôi…"
"Không đâu ạ!" Cô lắc đầu, khẳng khái nói: "Em biết thầy rất tốt với em, em sẽ không làm thầy thất vọng."
…
******
Đêm khuya cô tịch, quan hệ giữa người với người nhờ có nỗi cô đơn mà trở nên vi diệu.
Dương Lam Hàng dường như không giống ngày thường, nói rất nhiều điều, cũng kể nhiều về chuyện học tập của anh ở Mỹ, Lăng Lăng yên lặng nghe. Không
hiểu tại sao, cảm giác cùng Dương Lam Hàng bình thản chuyện trò dường
như đã từng gặp qua đâu đó trước đây, cách anh nói chuyện rất quen
thuộc, cũng vô cùng thoải mái. Vì thế, cô rốt cuộc không tự chủ được mà
hỏi một vấn đề không nên hỏi.
Khi anh kể đến chuyện tới thăm đại
học Harvard của Mỹ, Lăng Lăng ngồi gần một chút, chớp chớp đôi mắt hiếu
kỳ: "Thầy có đến Harvard rồi ạ?"
"Đã từng."
Vẻ mặt cô rất
sùng bái. Tất nhiên không phải cô sùng bái Dương Lam Hàng, mà là sùng
bái đại học Harvard lẫn những người học ở đó. "Hardvard là trường như
thế nào ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!