Rốt cuộc cũng sống sót qua những ngày nhớ lại mà kinh hồn, nếu không
mơ màng say sưa tận hưởng vài ngày thần tiên thì thật là có lỗi với bản
thân!!! Tối hôm qua mời toàn phòng đi ăn, hát karaoke, mọi người thác
loạn đến tận khuya mới về!
Giữa trưa, Lăng Lăng đang vùi đầu ngủ
sảng khoái thì điện thoại phòng ngủ reo điên cuồng. Khi điện thoại réo
đến đợt thứ năm, cô rốt cuộc cúi đầu chào thua kẻ gọi điện lì lợm kia,
đứng dậy bắt điện thoại.
"Xin chào!"
"Cho hỏi Bạch Lăng Lăng có đây không?"
Giọng nói quen thuộc, nỗi buồn đã lâu trước đây, cơn buồn ngủ của Lăng Lăng
lập tức tan biến, cô cầm điện thoại ngồi trên ghế trong phòng ngủ.
"Tại sao không gọi di động cho em?"
"Sợ em không chịu nhận điện thoại của anh." Trịnh Minh Hạo nói.
"Sao anh lại nghĩ em vô tình vô nghĩa vậy chứ?"
"Vậy ư! Nói thế di động em luôn tắt máy là vì hết pin à?"
Cô cười gượng hai tiếng, từ ngày nhận được SMS đó của Trịnh Minh Hạo, cô
luôn tắt máy, sợ nhận được điện thoại của anh thì không biết phải đối
đáp ra sao. Về sau có một lần Lăng Lăng nghe các bạn cùng phòng tám
chuyện mới biết công ty Trịnh Minh Hạo thực tập phái anh đi thành phố B
phụ trách một dự án, vì là cơ hội hiếm có nên anh tạm xin nghỉ học để
đến thành phố B. Sau khi dự án kết thúc anh không quay về đại học T nữa, ở lại thành phố B gây dựng sự nghiệp riêng của mình. Nghe tin đó, cô
một đêm không ngủ, bởi người bạn tin cậy nhất rốt cuộc cũng rời khỏi
cuộc sống của cô!
"Nghe nói em thi đậu vòng hai rồi. Khi nào thì khao anh đây?"
"Không phải anh đang ở thành phố B sao?"
"Giờ anh đi máy bay về phỏng chừng có thể kịp ăn tối."
Nếu anh không nói vậy, cô thực sự rất muốn cùng Trịnh Minh Hạo ăn bữa cơm
đạm bạc, hàn huyên ôn chuyện, tiếc là… lời nói của anh khi đó vẫn còn
mang theo niềm chờ mong đối với cô. Cô nhịn xuống cảm giác xúc động muốn nói "Được", từ chối khéo: "Tối nay em hứa mời các bạn cùng phòng đi ăn
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!