Chương 21: (Vô Đề)

Lúc Lăng Lăng quay về phòng ngủ, trong phòng tụ tập rất nhiều nữ sinh ngành Tin học, đang sôi nổi thảo luận chuyện trận bóng vừa rồi. Cô

khách khí chào họ một tiếng rồi đi thẳng đến trước máy tính ấn nút khởi

động.

Trong lúc chờ máy khởi động, Lăng Lăng nghe một giọng nữ xa lạ nói: "Dẫn 2:0 rồi mà còn thua, tức chết mất thôi!"

"Trịnh Minh Hạo rốt cuộc bị làm sao vậy? Đây là trận chung kết, sao cậu ta lại có thể bỏ đi giữa trận đấu chứ!"

"Tớ thấy Lý Vi hô cậu ấy nhận điện thoại, cậu ấy nghe điện xong liền bỏ đi…"

"Nhất định là có chuyện gì quan trọng lắm."

Lăng Lăng rốt cuộc hiểu được đằng sau vẻ phóng khoáng của Trịnh Minh Hạo che giấu một tình yêu say đắm biết bao nhiêu, bao nhiêu trả giá không nói

thành lời, nhưng cô đáp lại anh hóa ra chỉ có tổn thương vô tình!

Nhất thời xúc động, cô bỏ con chuột trong tay xuống, nhanh chóng lấy điện

thoại ra… Bấm được một nửa dãy số, cô dừng lại. Cô gọi điện liệu có thể

nói được gì, hỏi anh có buồn không ư? Hay là nói cô không muốn mất đi

một người bạn như anh… Cô buông điện thoại, càng hiểu về anh càng đau

lòng, lại càng không muốn tra tấn anh thêm nữa.

Lăng Lăng đang buồn rười rượi, gặp được anh, nỗi buồn rốt cuộc không thể kìm nén nữa, suy nghĩ rối loạn căn bản khiến cô không khống chế được ngón

tay: "Tại sao, tại sao vận mệnh lại đối xử với em như vậy?! Em không cam tâm, không cam tâm! Em không có làm gì sai, dựa vào đâu mà đối xử với

em như thế!"

"Xảy ra chuyện gì vậy em?"

"Một người bạn có quan hệ rất tốt với em bỗng nói yêu em."

Anh lập tức hỏi: "Em trả lời cậu ta ra sao?"

"Chúng ta sau này không cần gặp lại nhau."

"Tại sao?"

"Bởi vì anh, bởi vì ngoài anh ra em không thể tiếp nhận được người nào

khác". Cô không thể thốt ra những lời ấy, chỉ có thể hàm hồ trả lời:

"Bọn em không hợp nhau, anh ấy không phải loại người em thích!"

"Anh có thể hỏi em tại sao cả gặp mặt nhau cũng không được không?"

"Em không thể để cho trái tim anh ấy hy vọng, em không muốn anh ấy lãng phí thời gian, lãng phí tình cảm vào em." Thấy anh không trả lời, cô thử

thăm dò hỏi: "Em làm sai sao?"

"Sự thiện lương của em… có đôi khi rất tàn nhẫn!"

Nhìn những lời này xuất hiện trên màn hình, đầu cô nóng lên, mất lý trí gõ một câu: "Thiện lương của anh mới là tàn nhẫn nhất!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!