Lăng Lăng sững sờ trong chốc lát, mười giây sau, cô ý thức được mình
vừa nói ra một câu khiến người khác liên tưởng xa vạn dặm cỡ nào.
"Trịnh Minh Hạo!!! Anh muốn chết phải không?"
"Anh đâu đã nói gì đâu…" Anh ta còn làm ra vẻ cực kỳ vô tội. "Nữ sinh thời nay, tư tưởng rất không trong sáng!"
Cô vừa định đi qua bóp chết cái tên đầu sỏ đáng ghét kia thì đột nhiên
phát hiện, người ngồi trong góc nhìn một bên có nét quen quen giống như
đã từng gặp đâu đó trước đây. Nhìn kỹ lại, anh ta cứ ho sù sụ đến mức
mặt đỏ hồng, hai vai không kìm được mà run lên, một thân tao nhã khác
người kia có hóa thành tro cô cũng nhận ra được. Quả nhiên là oan gia
ngõ hẹp!
Cô nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn chằm chằm. Hừ! Còn
cười đến như vậy nữa chứ! Tuy nhiên… cô lại một lần nữa xấu mặt trước
hắn ta, hoàn toàn chứng minh được "chỉ số thông minh thấp" hết thuốc
chữa của cô!
"Nè!" Trịnh Minh Hạo ngoắc ngoắc ngón tay trước mặt cô. "Mới đó mà anh đã không còn tồn tại rồi hử?"
Bởi vì tình cờ gặp phải kẻ thù còn làm cho cô phẫn hận hơn, cô tạm thời vứt chuyện bị đùa bỡn ra sau, cô dùng âm lượng đến đầu bếp sau nhà còn nghe thấy nói: "Đây là kẻ biến thái mà em nói đó!"
Người ngồi trong góc nghe vậy ngẩng lên nhìn cô, không nói gì, lông mày nhíu lại càng sâu…
"Là hắn ta nói đồ án của em không đáng một xu đó hả?"
Cô vừa gật đầu một cái liền thấy Trịnh Minh Hạo đứng dậy cởi áo
khoác, cô vội vàng đưa tay giữ chặt anh ta: "Anh định làm gì vậy?"
"Anh dạy cho hắn biết thế nào là tôn trọng thành quả lao động của người khác…"
"Anh điên rồi! Anh có muốn lấy bằng tốt nghiệp nữa không vậy?"
"Anh định thi lên nghiên cứu sinh, bằng tốt nghiệp đại học có lấy hay không cũng vậy!"
"Quên đi!" Hai tay cô dùng toàn lực ôm chặt lấy cánh tay muốn thoát ra của
anh ta, "Hắn ta là giáo viên vừa về nước, nếu làm lớn chuyện thì ngay cả giấy báo trúng tuyển nghiên cứu sinh anh cùng đừng mơ tới."
Trịnh Minh Hạo cúi đầu nhìn nửa khuôn mặt của cô, vì hoảng sợ nên sắc mặt cô
hồng lên, hô hấp có chút bất ổn. Biểu hiện để ý của cô khiến anh cảm
thấy tim đập nhanh một nhịp. Anh, người chưa bao giờ bị bất kỳ ai trói
buộc, lần đầu tiên trong đời bỏ qua sự cố chấp của bản thân: "Được rồi!
Anh không kích động nữa!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!