Đèn mờ, rượu ngon, cười to, trò chuyện vui vẻ.
Đây là một hội sở đắt đỏ nhất thành phố, một buổi đêm mùa đông lạnh lẽo lại nóng bỏng.
Lâm Mạc Thần và Mộc Hàn Hạ ngồi trên ghế tử đàn, cánh tay anh khoác lên lưng cô, cô rót cho anh một chén trà nóng, khiến anh từ từ ngà ngà say. Người bên ngoài nhìn vào thấy trên mặt hai người đều có ý cười, dù ở trong trụy lạc xa hoa nhưng vẫn duy trì được khoảng cách nào đó.
Ở bàn đối diện, Tôn Chí mang theo mấy thuộc hạ gánh vác trọng trách, rót rượu cho Tôn Đại hắng. Đây đúng là tình hình Tôn Đại Thắng thích nhất, hắn đã uống say đến mức mặt đỏ bừng, hai mắt tỏa sáng, cầm lấy tay Tôn Chí nói:
"Tôn... Tôn tổng, nếu mọi người đã có tài chính thích hợp rồi thì chúng ta kí hợp đồng luôn đi, còn kéo dài làm gì. Trò chuyện vui vẻ như vậy, tôi cũng không bán cho công ty khác. Bán mặt mũi này cho Lâm tổng. Lâm tổng, anh nói đi?"
Lâm Mạc Thần cười vui vẻ nâng chén với hắn, Tôn Chí đập bả vai Tào Đại Thắng:
"Tào tổng, yên tâm, chờ ngân hàng cấp đủ tài chính, trong hai ngày sẽ kí hợp đồng, không thành vấn đề. Ngày mốt anh chờ lấy tiền đi, ha ha!"
Tào Đại Thắng liên tục gật đầu, thoạt nhìn vô cùng vui vẻ, hứng thú, kéo cô gái bên cạnh sờ mó lung tung.
Mộc Hàn Hạ hơi ngứa mắt, cúi đầu, Lâm Mạc Thần dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được:
"Làm bẩn mắt em rồi. Làm bà chủ và ông chủ đều phải gượng cười giống nhau. Chịu khó nhịn." Mộc Hàn Hạ mỉm cười.
Màn tiệc rượu dụng ý xấu này cuối cùng cũng tan, nhưng Tào Đại Thắng đã bộc lộ hết bản tính, la hét đòi Tôn Chí
"sắp xếp hoạt động tiếp theo".
Mộc Hàn Hạ ở bên cạnh làm như không nghe thấy, Lâm Mạc Thần khẽ cười lên tiếng:
"Tào tổng, tôi không đi được. Chính cung phu nhân còn ở đây, tôi phải đưa cô ấy về."
Ánh mắt Tào Đại Thắng ám muội nhịn Mộc Hàn Hạ, cũng không miễn cưỡng, còn nói với Mộc Hàn Hạ:
"Chị dâu, vậy chị về thong thả nhé, sau này em và Lâm tổng chính là anh em ở thành phố Lâm, có chuyện gì chị nhớ tìm em."
Mộc Hàn Hạ cười nói:Cám ơn.
Tôn Chí dẫn một đám người lên xe rời đi, cũng gọi một chiếc taxi cho Lâm Mạc Thần và Mộc Hàn Hạ.
Trong bóng đêm, Lâm Mạc Thần hơi mệt mỏi tựa vào ghế, xoa mắt, nắm tay cô. Mộc Hàn Hạ nhìn mặt anh.
Thật ta cô hiểu tại sao Lâm Mạc Thần mang cô đên xã giao với Tào Đại Thắng. Mấy hôm trước, anh còn mang theo cô làm trò trước mặt Tào Đại Thắng nhìn mảnh đất kia.
Tất cả điều này đều để làm cho Tào Đại Thắng tin tưởng Phong Thần vẫn chưa biết sự thật, vô cùng muốn khai phá mảnh đất trong tay hắn, làm cho hắn tin tưởng Phong Thần sẽ chi ngay tiền ra kí hợp đồng với hắn.
Bạn xem đấy, ông chủ còn mang cả người phụ nữ của mình đi xem đất, còn đồng ý sẽ xây một biệt thự cho cô ở đó, còn có thể là giả sao?Hắn sẽ mắc mưu sao?
"Cô thấp giọng hỏi. Lâm Mạc Thần mở mắt ra, giờ phút này, trong ánh mắt anh không còn chút mất tập trung nào như ở hội sở, mà chỉ có sự yên tĩnh và thâm trầm."Sẽ. Anh đáp,Chỉ vì một chữ 'tham'. Người như thế giống như chó đói, lợi ích trước mắt đủ lớn, cũng đủ sức hấp dẫn, hắn sẽ đi theo ta.
"Mộc Hàn Hạ tựa vào bờ vai anh."Ngày mai, em đi Bắc Kinh, anh phải cẩn thận mọi chuyện đấy."
Lâm Mạc Thần không phải là người tùy tiện thân cận với phụ nữ ở nơi công cộng, nhưng lúc này, ngửi thấy mùi thơm ở tóc cô, dán trên hai má mềm mại, cúi đầu, tìm được môi cô, hôn xuống.
Mộc Hàn Hạ và anh chìm trong ánh sáng u ám, nhìn qua cửa kính xe taxi vẫn đi về bóng đêm phía trước, dù hình ảnh hơi tịch mịch, nhưng lại khiến cô cảm thấy vô cùng tốt đẹp.
Một lát sau, anh dời môi, ánh mắt hai người cách nhau rất gần, cùng nở nụ cười. Mộc Hàn Hạ khẽ xoa cằm anh:
"Này thành thật nói, anh đã từng đến nơi Tôn Chí dẫn bọn họ sống về đêm chưa?"
"A... Xem anh là người muốn tìm bất mãn, cần phải đi nơi bẩn thỉu đó tìm kiếm sự an ủi sao?"
Mộc Hàn Hạ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!