Mộc Hàn Hạ hơi sửng sốt.
Ngày đó tuy rằng ngẩn người ở bên cạnh anh ta một lúc, nhưng trong bóng đêm ngọn đèn lờ mờ, nhìn thấy anh ta giống như cách một tấm vải mỏng vậy.
Hiện tại thì khác biệt, anh ta đứng dưới ngọn đèn sáng rực trong siêu thị, tóc ngắn gọn gàng, âu phục chỉnh tề, bên trong mặc chiếc áo sơ mi màu đen, không đeo cà vạt.
Hai tay anh ta đút trong túi quần, cằm hơi nhếch lên, ánh mắt kia giống y như đêm hôm đó, lạnh lùng thâm trầm quan sát cô.
Còn ấn tượng lần thứ hai của Mộc Hàn Hạ đối với anh ta cũng giống như lần đầu tiên: Người đàn ông này toàn thân tràn ngập từ kiêu ngạo.
Mực có thể rất nhạt nhưng viết vào trong xương.
Cô Mộc. Anh ta chậm rãi mở miệng.
Mộc Hàn Hạ lộ ra biểu tình nghi hoặc:Anh là...
Sắc mặt anh ta hơi thay đổi một chút.
Không biết tại sao Mộc Hàn Hạ lại cảm thấy hơi dễ chịu, lúc này cô mới bừng tỉnh lộ ra nụ cười:
"A, là anh, tôi nhớ ra rồi, vết thương của anh đã ổn rồi à?"
Lúc này anh ta mới khẽ hừ một tiếng.
Mộc Hàn Hạ thực lòng nở nụ cười, nhìn mắt anh ta nói:Chúc mừng anh.
Anh ta liếc cô một cái, rồi lại nhìn cảnh vật xung quanh, sau đó nói:
"Tìm một chỗ, ngồi xuống nói chuyện."
Tôi không đi được.
Mộc Hàn Hạ nói,
"Anh có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"
Anh ta im lặng mấy giây, đột nhiên nở nụ cười:Nhân viên bán hàng?
"Ừ, tôi không lừa anh mà." Mộc Hàn Hạ chắp tay sau lưng nhìn anh ta,
"Đừng quên thêm tiền boa cho nhân viên bán hàng vừa thông minh lại xinh đẹp nhé."
Anh ta nhìn cô một cái, không vì sự hài hước và mặt dày của cô mà bật cười, anh ta chỉ cúi đầu nhìn vào bánh quy cô làm bày trong quầy hàng, dường như đang đánh giá tay nghề của cô.
Mộc Hàn Hạ hào phóng lấy ra mấy chiếc bánh đưa tới trước mặt anh ta:
"Nếm thử một chút tay nghề của tôi."
Anh ta cầm lấy một chiếc bỏ vào miệng. Mộc Hàn Hạ không thể không chú ý tới tay anh ta bời vì nó hoàn toàn khác biệt với nhóm đồng nghiệp nam của cô.
Ngón tay anh ta rất dài, trắng nõn, khớp xương gầy, không có tí thịt nào.
Hương vị thế nào? cô hỏi.
Anh ta không trả lời thẳng mà thản nhiên đáp:Gói hết lại.
Mộc Hàn Hạ ngẩn người, đúng là con nhà giàu, mua một lúc hết cả một cân bánh quy 5 đồng 5 của cô. Cô cười nói:
"Vậy không được, sao có thể bán hết cho anh được chứ, nhiều nhất chỉ bán cho anh được nửa cân thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!