Hai ngày sau, Mộc Hàn Hạ nhận được điện thoại của Mạnh Cương vào đêm khuya.
Anh ta nói:
"Mộc Hàn Hạ, cả tối nay tôi đã nghe xong quản lí của cô báo cáo rồi, đồng ý cho cô trực tiếp mua vải ở Hải Nam mang về."
Mộc Hàn Hạ đáp:Vâng.
"Quản lí sẽ trao đổi cụ thể với cô."
Vâng.
Điện thoại yên tĩnh một lát, hai người dường như không có lời nào để nói, Mộc Hàn Hạ ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ tựa như hồ sâu không thấy đáy, còn mấy tiếng nữa mới sáng.Cô luôn khiến tôi bất ngờ.
"Mạnh Cương nói. Mộc Hàn Hạ bỗng nhiên im lặng nở nụ cười nói:"Mạnh tổng, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép cúp máy trước.Chờ một chút.
"Trong đêm khuya giọng nói của anh ta hơi khàn:"Xong chuyện này, cô quay lại bên cạnh tôi.
"Trong lòng Mộc Hàn Hạ khẽ run lên, giống như bị người ta véo một cái, giọng nói của cô mang theo ý cười:"Mạnh tổng, tôi không hiểu rõ ý của anh, tôi ở bên cạnh anh khi nào chứ?
"Tuy nhiên Mạnh Cương không hề hoảng hốt, qua điện thoại, Mộc Hàn Hạ có thể tưởng tượng ra dáng vẻ trầm ổn lão luyện của anh ta. Anh ta đáp:"Mộc Hàn Hạ, cô nhóc này, hôm nay cô có thể đi được nước cờ này, thì tôi đã biết cô không coi chuyện ngày hôm đó trở thành bế tắc.
Nếu cô bỏ qua chuyện cũ, tôi cũng không thể không khoan dung cho cô. Dựa vào bằng cấp và gia cảnh quá thấp của cô, làm ba năm ở Nhạc Nhã mới được chức vị như hiện tại, chẳng lẽ cô muốn từ bỏ sao? Cô nghĩ rằng tôi thực sự đuổi cô đến nơi cô không có một chỗ nào để dựa vào sao?
Sau khi trở về, tiếp tục làm việc ở bộ phận thị trường, lần công lao này tôi sẽ thăng chức tăng tiền lương cho cô. Về phần chuyện giữa hai chúng ta, cô không muốn, tôi sẽ không bao giờ đề cập đến nữa. Như vậy, còn chưa được sao?
"Mộc Hàn Hạ im lặng một lúc lâu mới cười đáp:"
Mạnh tổng, cảm ơn sự khoan hồng độ lượng của anh." Giọng nói của cô khó mà phân biệt được là thật lòng hay châm chọc, Mạnh Cương im lặng.
Sau đó Mộc Hàn Hạ cúp điện thoại.
Tuy cuộc điện thoại này của Mạnh Cương khiến cho Mộc Hàn Hạ khó chịu, đến tận sau đó cũng không thể ngủ ngon giấc, nhưng sáng sớm hôm sau cô vẫn lập tức đi tìm Trương Ngọc Lỗi, ấn định hợp tác cuối cùng.
Ánh mặt trời rực rỡ mọc lên từ chân trời, lại là một ngày mới nắng ráo. Mộc Hàn Hạ bận rộn suốt đến trưa. Cuối cùng đã kí xong thỏa thuận với mấy vườn trồng trọt.
Trong đó mua hàng hóa ở nhà Trương Ngọc Lỗi là nhiều nhất, ước chừng năm xe tải, giao hẹn chạng vạng hôm nay nhất trí vận chuyển đến thành phố Giang.
Mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ còn chuyển về nhà nữa thôi.
Buổi chiều Trương Ngọc Lỗi lái xe tiễn Mộc Hàn Hạ ra ga. Mộc Hàn Hạ vẫn chỉ đeo một chiếc ba lô, nhẹ nhàng thoải mái. Có lẽ việc lớn sắp thành nên chân mày khóe mắt cô có vẻ thoải mái hơn rất nhiều. Trương Ngọc Lỗi nhìn làn da mấy ngày nay của cô bị ánh mặt trời làm đen đi, hơi đau lòng dặn dò:
"Lớp trưởng, đi đường cẩn thận, phải mua đồ ăn, đừng có tiếc tiền, lên xe nhớ mua cơm hộp ăn đấy."
Mộc Hàn Hạ không quá để ý vỗ ba lô:
"Bên trong còn có bánh mì mà."
Trương Ngọc Lỗi nhíu mày:
"Làm sao mà đủ chứ? Phải ngồi xe hơn 20 tiếng đấy, nghe lời tớ, đừng bạc đãi bản thân." Nói tới đây lại cười:
"Không phải cậu nói hoàn thành chuyện này, cậu sẽ xoay người, sau này có lẽ là không thiếu tiền nữa mà."
Mộc Hàn Hạ cũng cười, chắp tay với cậu ta:Nhận ý tốt của cậu.
Xung quanh người đến người đi chen chúc lộn xộn. Trong loa bắt đầu phát tin kiểm tra vé tàu cô ngồi, ánh mắt Trương Ngọc Lỗi ấm áp nhìn cô:
"Đi đi lớp trưởng cũ của tớ, thuận buồm xuôi gió nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!