Chương 122: (Vô Đề)

Phiên ngoại 3: Những năm tháng ấy

Phần 1:

Mùa đông năm đó, tuyết vô cùng lớn, khi Lâm Mạc Thần đến New York đúng là lễ Giáng sinh.

Khi đó sức ảnh hưởng của Phong Thần còn chưa lớn như hiện tại. Lâm Mạc Thấn đến Mỹ nghe ngóng tin tức của người nào đó đồng thời đi thăm bạn bè. Gián tiếp có được địa chỉ, hành tung của cô.

Đúng lúc hoàng hôn buông xuống, Lâm Mạc Thần dừng xe bên đường. Tuyết lớn bay đầy trời, đối diện là quán cà phê cô đang làm việc.

Hạ cửa kính xe xuống, cánh tấm kính đầy sương mù, anh nhìn thấy ngọn đèn ấm áp trong quán cà phê, ở phía sau quầy, cô giống như lúc mới gặp, mặc đồng phục người phục vụ, đang bận rộn giữa khách hàng màu da khác biệt.

Mái tóc dài của cô được búi cao, khuôn mặt xinh đẹp, nụ cười cởi mở. Để tiện làm việc, tay áo của cô được xắn lên, lộ ra phần cánh tay trắng nõn, và ngón tay mảnh khảnh.

Lâm Mạc Thần nhìn thấy, hốc mắt trở nên ẩm ướt, nhưng bên cạnh còn có bạn, anh lấy tay che mặt, mặt không thay đổi, tiếp tục bình tĩnh.

Người bạn cũng không lên tiếng.

Một lát sau, cô tan ca, đã thay đồng phục, mặc một chiếc áo len tối màu, khoác chiếc áo thông thường, đi bốt, khăn quàng cổ dài và mũ che khuất hơn nửa khuôn mặt, từ quán cà phê đẩy cửa đi ra.

"Muốn đi gặp mặt không?"

Người bạn hỏi.

"Tạm thời chưa đến thời cơ." Lâm Mạc Thần đáp.

Cô càng đi càng gần.

Cô cúi đầu bước qua trước xe.

Lâm Mạc Thần vẫn lặng lẽ nhìn.

Đợi khi cô đã đi hơn mười mét, Lâm Mạc Thần bỗng nhiên tháo dây an toàn ra, đẩy cửa đuổi theo. Ánh mắt người bạn trừng lớn, rõ ràng vừa mới nói còn chưa phải là thời cơ...

Mộc Hàn Hạ bước về phía trước là lối rẽ, Lâm Mạc Thần đi đường tắt, đứng ở đầu lối rẽ.

Bầu trời tối đen, ánh đèn đường cũng ảm đạm, tuyết lớn đầu mùa rơi xuống từ đầu anh dừng ở trên vai. Anh nhìn thấy cô đến gần.

Mộc Hàn Hạ vẫn cúi đầu.

Trong lòng cô ôm rất nhiều đồ, đồ ăn nấu bữa tối, tài liệu luận văn, khăn mặt mới mua, tư liệu tình hình gần đây của Phong Thần tải từ trên mạng xuống... Cô luôn nhìn đường, không nhìn bất cứ ai.

Cho dù người bên cạnh, cơ thể cao lớn vô cùng giống người kia, nhưng cô cũng chả ngẩng đầu nhìn.

Cô lướt qua bên người anh.

Cô khi đó đang cố gắng liều mạng đứng vững gót chân ở thế giới mới, làm sao rảnh rỗi chú ý tới một người đi trên đường. Cô càng không cho mình cơ hội nhớ lại quá khứ.

Dù sao cô đã không còn cần người kia.

Người kia cũng đã không còn cần cô nữa.

Còn Lâm Mạc Thần đứng tại chỗ, nhìn tuyết trước mắt.

Mới hơn một năm, cô đã không nhận ra anh, còn anh cuối cùng cũng không vươn tay ra giữ lấy cô, để mặc cho cô đi đến thế giới đã khát vọng rất nhiều năm.

Giấc mộng của cô còn chưa hoàn thành.

Anh yêu cô nên phải để cho cô đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!