Bệnh viện người bộ đội nói ngay gần thị trấn nhỏ. Lúc này trời đã khuya, mưa cũng dần nhỏ, Mộc Hàn Hạ nhảy khỏi xe bộ đội, phóng vào bên trong.
Người trong bệnh viện không nhiều lắm, dọc đường có bác sĩ nhìn thấy cô, ngạc nhiên hỏi:
"Lấy số chưa? Cô muốn đi đâu?" Mộc Hàn Hạ đáp:
"Tôi không khám bệnh! Tôi đến tìm người!"
Nhưng cô...
Tới phòng cấp cứu, Mộc Hàn Hạ nhìn một vòng, không tìm được người, hỏi y tá:
"Người đàn ông xảy ra tai nạn xe trên đường đến Miêu Trại, tên Lâm Mạc Thần đang ở đâu?"
Y tá suy nghĩ một lúc đáp:
"Cô nói là hai người dám làm việc nghĩa kia à? Đang băng bó ở bên trong." Tay chỉ về một phòng ở cuối hành lang.
Mộc Hàn Hạ sửng sốt, xoay người chạy đi.
Cách mấy bước, chỉ thấy cửa phòng khép hờ, một người đàn ông ngồi dưới đèn, cánh tay quấn đầy băng gạc, không phải là Lâm Mạc Thần thì là ai? Tôn Chí đứng ở đối diện anh, trên mặt dán một miếng băng, trên tay quấn thạch cao.
Trái tim Mộc Hàn Hạ như từ nơi cao hạ xuống, cả người lập tức mất hết sức lực, không biết nên khóc hay cười.
"Hôm nay đúng là tìm được đường sống trong chỗ chết." Tôn Chí nói,
"Đời này lão tử không tin số mệnh, hôm nay tin rồi."
Trong mắt Lâm Mạc Thần hơi hiện lên ý cười không rõ ràng.
Mộc Hàn Hạ nhìn bộ dáng của anh, nước mắt lại rơi xuống, định đến gần, lại nghe thấy Tôn Chí nói:
"Nếu không sao cậu lại đột nhiên bảo tôi dừng xe, đi giúp cả nhà kia thoát hiểm, nếu xe chúng ta tiếp tục đi về phía trước thì hiện tại đã ở dưới vách đá rồi."
Mộc Hàn Hạ giật mình.
Lâm Mạc Thần im lặng không nói.
Anh cũng đang nghĩ lại tình hình lúc ấy.
Mưa không ngừng rơi, cách cửa kính xe mơ hồ, anh nhìn thấy sắc mặt cả nhà kia, là điều gì khiến trái tim anh xúc động, không thể nói rõ được. Sau đó trong nháy mắt đi qua lối rẽ, anh lên tiếng:
"Dừng xe. Chúng ta đi xuống giúp đỡ."
Lúc ấy tuy Tôn Chí hơi bất ngờ, nhưng vẫn dừng xe lại.
Hai người vừa giúp đẩy xe nhà kia khỏi vũng bùn, đúng lúc này xảy ra chuyện.
Một bên quốc lộ kia đột nhiên đổ sụp xuống, rơi xuống vách núi, chính là xe của bọn họ.
Nếu người còn ở trên xe, hậu quả thật khó lường, còn bọn họ cuối cùng chỉ bị ngã nhào trên đất dá, bị thương chút da thịt thôi.
"Tại sao lúc ấy lại bảo tôi dừng lại?"
Tôn Chí hỏi. Anh ta cũng không rõ tại sao trong lòng lại có nghi hoặc.
Lâm Mạc Thần nhìn anh ta đáp:
"Lúc ấy bỗng nhiên nhớ tới, Mộc Hàn Hạ từng nói với người khác một câu. Cô ấy nói: Người làm chuyện tốt, nhất định sẽ có báo đáp tốt đẹp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!