Bầu trời tối tăm, bóng cây phản chiếu dưới đèn đường khe khẽ lay động. Không có bất cứ người qua đường nào khác, cũng không có chiếc xe nào chạy qua.
Mộc Hàn Hạ đột nhiên phanh xe, chiếc xe đạp dừng trên đường. Cô không nghĩ tới mình sẽ nhìn thấy một màn nghiêm trọng như vậy.
Một chiếc xe con nhỏ màu đen nằm lật nghiêng ở ven đường. Một bên cửa kính đã vỡ tung, thân xe vì bị va chạm nên đã biến dạng. Bánh xe vẫn còn đang chuyển động trong không trung. Người bên trong không biết còn sống hay đã chết.
Cách bên ngoài mấy mét, một chiếc xe tải lớn cũng bị lật vào vành đai xanh, đầu xe cũng bẹp lép.
Mộc Hàn Hạ đang thất thần thì chiếc xe tải lại khởi động, đúng là đang muốn chạy trốn. Mộc
Hàn Hạ lập tức la lớn:Đợi đã! Chiếc xe tải lại tăng tốc.
Mộc Hàn Hạ lấy di động trong túi ra chụp ngay mấy bức ảnh.
Chiếc xe vận tải đã chạy đi xa.
Mộc Hàn Hạ dựng xe đạp ở ven đường, trong lòng cũng hơi căng thẳng, trước tiên cô gọi điện thoại cho xe cấp cứu, rồi báo cảnh sát. Lúc này cô mới chạy đến chỗ chiếc xe con kia, đứng cách chiếc xe vài bước rồi dừng lại.
Phía sau xe không có ai, ngồi cạnh ghế phó lái là một cô gái, đầu chảy rất nhiều máu, đôi mắt nhắm chặt, dường như đã rơi vào trạng thái hôn mê. Ngồi ở vị trí lái xe là một người đàn ông trẻ tuổi, trên mặt cũng có rất nhiều máu, mắt mở to nhìn cô.
Làn da anh ta rất trắng, nhưng ánh mắt lại thâm thúy, tựa như lắng đọng tại nơi nào đó vừa yên tĩnh vừa thâm sâu, tựa như đá ngầm, chăm chú nhìn cô.
Mộc Hàn Hạ khẽ hỏi:
"Anh có thể cử động được không? Có muốn tôi đỡ anh ra ngoài không?"
Tiếng nói người đàn ông khàn khàn:Đỡ tôi ra ngoài.
Biểu hiện của anh ta rất điềm tĩnh, hoàn toàn không có chút khẩn trương sợ hãi nào sau khi gặp phải tai nạn xe cộ. Mộc Hàn Hạ nhịn không được lại liếc nhìn anh ta, chạm phải ánh mắt lạnh lùng của anh ta, cô lập tức lùi lại.
Mộc Hàn Hạ mở cửa xe, anh ta đưa một cánh tay cho cô, Mộc Hàn Hạ dìu anh ta thật cẩn thận từ trong xe ra ngoài.
Xung quanh vẫn yên tĩnh như cũ, chỉ có tiếng gió thổi làm lá cây lay động rất khẽ. Đã sắp mười hai giờ, nơi này lại là một giao lộ lệch, thảo nào chả có mấy người đi qua.
Mộc Hàn Hạ đỡ anh ta nằm xuống ven đường, bản thân cũng ngồi xuống thở gấp. Tuy rằng nhìn anh ta rất gầy, nhưng người lại cao, khung xương lớn, trong chốc lát lại phải di chuyển như vậy ép Mộc Hàn Hạ quá mệt mỏi.
Hai người lặng lẽ ngây người trong mấy giây, anh ta nói:Gọi xe cấp cứu.
Mộc Hàn Hạ:Gọi rồi.
Anh ta tiếp tục nói:
"Có... ghi nhớ biển số xe không?" Dường như đã cố hết sức khi nói chuyện.
Mộc Hàn Hạ cúi đầu nhìn anh ta ở bên cạnh. Trên tóc và âu phục toàn là máu, vừa nhìn âu phục đã biết là đồ cao cấp, trên tay còn đeo một chiếc đồng hồ Rolex. Ngọn đèn chiếu vào trên mặt anh ta, hình dáng rõ ràng nhưng vẻ mặt tái nhợt.
Dễ dàng nhận thấy đây là một con người có thói quen vênh mặt hất hàm sai khiến, đến bây giờ vẫn chưa nói tiếng cám ơn nào với cô.
Mộc Hàn Hạ nói:
"Đã chụp rõ ràng biển số xe. Vừa rồi cũng đã gọi điện báo cho cảnh sát, yên tâm. Tuy nhiên hiện tại anh nói nhiều như vậy, có phải máu sẽ chảy càng nhanh không?"
Người đàn ông liếc nhìn cô, một lát sau nhàn nhạt nói:Cám ơn.
Mộc Hàn Hạ mỉm cười, quay người lấy trong ba lô của mình ra hai chiếc áo sơ mi, cũng chỉ có thứ này thôi. Cô dùng một chiếc cột chặt vào đùi đang chảy máu của anh ta, dùng chiếc còn lại lau máu trên mặt anh ta.
Áo sơ mi sạch sẽ mềm mại, còn mang theo mùi hương nhẹ nhàng, người đàn ông cảm nhận được tay cô chuyển động vô cùng dịu dàng trên mặt, máu trên mặt đã được lau sạch, cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.
Cơ thể vẫn còn đau đớn, anh ta cảm nhận được từng cơn đau tập kích trong đầu, khẽ nhắm mắt lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!