Chương 41: Đỏ mặt

"Cuối cùng nương nương cũng hành động sao?"

Khang phi giật mình hoảng sợ. Quay đầu lại, liền thấy Dương Quỳnh cười hì hì đứng ở vị trí thuộc về nàng.

"Ngươi... Ngươi vào bằng cách nào? Vào lúc nào?" Khang phi bị kinh hách không nhỏ.

Dương Quỳnh đi tới nói, "Ta theo những cung nữ mang hộp gỗ cùng vào. Nương nương, người đều không chú ý tới ta."

Khang phi nhìn bộ dạng ủy khuất của nàng, đáy lòng một trận lạnh run, "Tại sao không nghỉ ngơi? Ngươi còn có bệnh."

Dương Quỳnh cười nói: "Nương nương cũng chỉ là cho Hoàng hậu một cái cớ để không gặp ta. Nếu ta nằm cả ngày, vài ngày thì tốt rồi. Đến lúc đó, nương nương người lại làm cho ta bị bệnh một trận?"

"Vô luận thế nào, ngươi cũng không thể dùng thân thể của mình đi đùa giỡn." Khang phi tức giận. Nghe ý tứ của Dương Quỳnh chính là không muốn để cho phong hàn khỏi hẳn. Ý này nàng cũng nghĩ tới, nhưng nàng không làm được. Nàng không thể cầm thân thể của Dương Quỳnh đi mạo hiểm lần nữa.

"Nương nương yên tâm, ta có chừng mực." Dương Quỳnh nói xong, đến gần cầm tay phải của Khang phi đặt lên trán của mình, "Người sờ xem, ta đã không còn sốt."

Khang phi theo bản năng muốn rút tay về, nhưng Dương Quỳnh lại không buông. Sức lực của Khang phi sao có thể so với Dương Quỳnh? Giãy dụa vài cái không được, dứt khoát bày dáng vẻ cao ngạo của phi tử, quát: "Làm càn!"

Dương Quỳnh nghe xong chậm rãi thu hồi vẻ mặt vui đùa, nhưng vẫn không buông tay, "Nương nương, người không thích ta kéo tay của người như vậy sao?"

Khang phi nằm mơ cũng không nghĩ tới Dương Quỳnh sẽ hỏi vấn đề như thế. Làm sao nàng dám hỏi?

"Cái này... không hợp quy củ." Khang phi nghiêng đầu, dung nhan xinh đẹp lại đỏ lên.

Kỳ thật Dương Quỳnh chỉ muốn đùa một chút, trêu chọc Khang phi. Không nghĩ tới Khang phi sẽ có phản ứng này, thật làm nàng hô hấp có chút dồn dập, tim đập rộn lên. Đây là có chuyện gì? Dương Quỳnh buồn bực.

"Ngươi mau buông tay!" Khang phi thấy Dương Quỳnh nửa ngày không có phản ứng, vội vàng nói.

Dương Quỳnh nghe lời thả tay. Khang phi giật mình, ngẩng đầu nhìn Dương Quỳnh, thấy nàng cũng đỏ mặt, vẻ mặt cổ quái, "Ngươi làm sao vậy? Có phải lại sốt hay không?"

Dương Quỳnh đưa tay sờ trán của mình, lắc đầu nói: "Không có."

"Vậy mặt của ngươi tại sao lại đỏ?" Khang phi cũng bị những tình huống liên tiếp không hiểu như vậy làm choáng váng, nên mới hỏi ra vấn đề này.

Dương Quỳnh nhìn nàng, hỏi ngược lại: "Nương nương, mặt người không phải cũng đỏ sao?"

"Ta..." Khang phi vô thức vuốt hai má của mình, càng thêm ngượng ngùng.

Hai người đều lúng túng, Khang phi nói: "Ngươi mau trở về nghỉ ngơi. Đây là mệnh lệnh của bổn cung."

Dương Quỳnh cười cười: "Tuân chỉ."

Thấy Dương Quỳnh ra cửa, Khang phi thở dài một cái. Nội tâm kì quái, cảm giác áp bách vừa rồi là xảy ra chuyện gì? Trong tích tắc bị kéo tay, cảm giác áp bách cường đại của Dương Quỳnh đánh úp tới, làm cho nàng không biết làm thế nào, hoàn toàn mất đi phản ứng bình thường.

Nha đầu kia lá gan càng lúc càng lớn. Tiếp tục như vậy, mình ở trước mặt nàng cũng sẽ là quân lính tan rã. Khang phi thở dài, đều tự trách mình, hôm nay đang yên lành tự dưng nhìn nàng làm gì? Chuyện này làm sao bây gờ?

Dương Quỳnh trở lại phòng của mình. Vốn dĩ nàng cũng không muốn rời giường. Đang nằm thì nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, lúc này mới ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài. Dương Quỳnh nhìn hoa văn trên màn che, quyết định tạm thời không nghĩ đến vấn đề trong quan hệ của nàng cùng Khang phi. Hiện tại nên đem sự chú ý của mình tập trung tới bước hành động kế tiếp của Khang phi.

Tuy rằng Khang phi chưa nói, nhưng dốc sức mời những người này, nhất định là có dụng ý.

Dương Quỳnh cũng không cho là vì sinh nhật của Hoàng hậu. Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng trong đầu là hình ảnh những chiếc hộp gỗ. Đồ Khang phi muốn đưa cho các nàng cũng không có gì kỳ quái. Nhưng trong tiềm thức, Dương Quỳnh cảm giác những thứ trong hộp gỗ đó, nhất định Khang phi có động tay động chân.

"Lát nữa lại đến hỏi nàng vậy." Dương Quỳnh tự nhủ. Nghĩ tới đây lại nhớ tới chuyện tim mình đập rộn lên, đến cùng là vì sao lại như vậy? Dương Quỳnh rất rối rắm.

Cơm tối là Thiên Linh giúp nàng mang về. Thức ăn nóng hổi được lấy ra từ trong hộp đựng cơm.

"Tới ăn cơm đi, ngươi nghĩ gì thế?" Thiên Linh kêu lên.

Dương Quỳnh đi tới, tiếp nhận bát cơm, bắt đầu ăn. Thiên Linh ở bên cạnh cẩn thận giúp nàng gắp thức ăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!