Chương 32: Dưỡng thương

Yên Xảo gật đầu. Như Quyên ở cửa tới gọi Thiên Linh, nói là Khang phi muốn nghe tình hình của Thanh Diệp. Thiên Linh dặn dò Yên Xảo trông coi Dương Quỳnh, còn mình đi tẩm điện của Khang phi.

"Cháo trắng cùng chén thuốc nàng đã uống hết?" Sắc mặt Khang phi cũng không tốt lắm.

"Thưa nương nương, Thanh Diệp đều uống hết, lúc này đã ngủ." Thiên Linh trả lời.

"Như vậy bổn cung an tâm." Khang phi nói: "Ngươi là người cẩn thận, bổn cung để ngươi chăm sóc Thanh Diệp, một là các ngươi cùng phòng, hai là ngươi đủ cẩn thận. Thiên Linh, chăm sóc tốt Thanh Diệp, tự nhiên bổn cung sẽ không bạc đãi ngươi, nếu như xảy ra chuyện gì, bổn cung tuyệt không khoan dung."

Khang phi nói rất nhẹ nhàng, nhưng Thiên Linh nghe mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vàng đáp: "Nô tỳ nhất định sẽ chăm sóc Thanh Diệp thật tốt, xin nương nương yên tâm."

Lúc này Khang phi mới hài lòng gật đầu, để Thiên Linh trở về. Xuân Dương bưng tới một chén canh thuốc tiến vào, nói khẽ: "Nương nương, thuốc bổ của người đã nấu xong."

"Để đấy đi. Chờ nguội bổn cung sẽ uống." Khang phi lấy tay nâng đầu, có chút mệt mỏi.

Xuân Dương để thuốc trên mặt bàn, đi tới sau lưng Khang phi kê một cái đệm lót, để Khang phi thoải mái một chút, "Nương nương không cần lo lắng Thanh Diệp, không phải thái y đã nói, Thanh Diệp đã an toàn. Có phúc trạch (phúc cùng ân huệ) của nương nương phù hộ, nàng rất nhanh sẽ khỏe lại."

Khang phi gật đầu không nói gì. Xuân Dương cũng biết ý mà im lặng. Khang phi nhắm mắt dưỡng thần, không cảm giác được sự tồn tại mỏng manh, luôn làm cho nàng sinh lòng bất an. Mấy ngày này, nàng đã hoàn toàn quen với việc Dương Quỳnh tồn tại. Một khi không có loại tồn tại như vậy, nàng đều cảm thấy đủ loại không thoải mái. Trong lòng trống trơn, không có chỗ dựa.

Ngoài cửa sổ ánh trăng tỏa khắp nơi, trời đã bắt đầu vào đông. Côn trùng kêu vang cũng có vẻ uể oải, bất quá là ngọ nguậy mà thôi.

Dương Quỳnh mấy ngày nay trải qua rất mãn nguyện. Căn bản nàng không khác một con heo là mấy. Cả ngày trừ ăn cơm cùng uống thuốc, cũng chỉ có ngủ. Cứ như vậy qua ba ngày, thân thể của nàng rốt cuộc cũng có chút khí lực, có thể hoàn toàn tự nhiên nói chuyện.

Trong ba ngày này, Thiên Linh cơ hồ là ngày đêm cực nhọc chăm sóc nàng. Khang phi cũng mỗi ngày tới hai lần, có điều rốt cuộc nàng cũng là cung phi, cả ngày chạy tới phòng cung nữ là không hợp quy củ.

"Hôm nay thấy thế nào?" Sáng sớm ngày thứ tư, Dương Quỳnh vừa mở to mắt đã thấy Thiên Linh bưng chậu nước rửa mặt tiến vào, thấy nàng tỉnh, Thiên Linh đặt chậu xuống, vừa vắt khăn vừa hỏi.

"Tốt hơn nhiều. Chính là khi nói còn hơi tốn sức." Dương Quỳnh trả lời chi tiết.

Thiên Linh vắt khô khăn, đi tới giúp nàng lau mặt, "Ngươi nha, phía sau lưng bị đâm một lỗ thủng lớn, nghe nói lúc thái y cứu ngươi, máu của ngươi đều nhanh chảy khô. Bây giờ còn có thể nói chuyện, là may mắn cỡ nào."

Dương Quỳnh nhếch miệng cười, "Nào có khoa trương như vậy? Máu chảy khô, thì người sao có thể sống? Ngươi đừng nghe bọn họ nói bừa."

"Tại sao lại nói bừa? Lúc ngươi trở lại, nương nương một mực kéo tay của ngươi, thái y nói thế nào nương nương cũng không nghe thấy, cả người giống như ở trong mộng." Thiên Linh thấp giọng nói.

"Nàng bị dọa sợ." Dương Quỳnh từng thấy qua phản ứng kiểu này. Không phải đối phương quan tâm mình, mà chẳng qua là đem sự chú ý tập trung vào một điểm, mượn đó trốn tránh sợ hãi mà thôi.

Thiên Linh thở dài nói: "Đừng nói là nương nương là kim tôn ngọc quý. Đơn giản nói Yên Xảo, trở về liền không bình thường, run rẩy nhỏ giọng lẩm bẩm, cũng không biết đang nói cái gì. Qua một lúc lâu mới nhận ra ta, ôm ta liền khóc. Lúc ấy đúng là ta bị dọa sợ, bộ dạng của ngươi thì không khác người chết, nàng thì không bình thường, ta sợ nương nương tức giận đem nàng nhốt vào Chấp Hình Ty, vậy thật sự mất mạng."

Dương Quỳnh hỏi: "Tại sao lại sợ Yên Xảo bị giam vào Chấp Hình Ty?"

Không đợi Thiên Linh nói chuyện, tiếng cửa vang lên, Yên Xảo từ bên ngoài chui vào. Nàng vừa thấy khí sắc của Dương Quỳnh so với mấy hôm trước tốt hơn nhiều, đùa giỡn nói: "Bồ Tát sống của cứu mạng của ta, khó được hôm nay khí sắc tốt như vậy."

Dương Quỳnh nhìn Yên Xảo, thấy nàng giống như trước hoạt bát nói nhiều, hoàn toàn không bị ám ảnh.

"Các ngươi nói gì đó?" Yên Xảo rót chén trà, uống một ngụm.

"Đang nói bộ dạng ngươi lúc trở lại." Thiên Linh lại lần nữa vắt khăn, giúp Dương Quỳnh lau tay.

"Ôi, đừng nói nữa. Hiện tại ta nghĩ lại thôi cũng cảm thấy sợ, mấy ngày đều gặp ác mộng." Yên Xảo lập tức kêu lên.

"Có người bị giam vào Chấp Hình Ty sao?" Dương Quỳnh lại hỏi.

Yên Xảo cùng Thiên Linh liếc nhìn nhau, Thiên Linh không nói chuyện, Yên Xảo nói: "Tỷ tỷ tốt của ta, ngươi là anh hùng cứu được nương nương chúng ta cùng Cẩm phi nương nương, lại bị thương, Hoàng thượng hạ lệnh phải cứu sống ngươi. Có điều những người khác không may mắn như vậy. Ngươi không biết là mấy ngày nay trong cung loạn thành cái dạng gì? Hoàng thượng hạ chỉ tra rõ chuyện thích khách, mỗi ngày đều có người bị bắt vào Chấp Hình Ty, đó là nơi người nên lưu lại?

Không quan tâm là nương nương chủ tử, hay cung nữ thái giám, bắt vào liền tra xét, tra không được liền đánh, đánh tới khi nào nói thì thôi. Hôm qua ta đi tìm Hà Chưởng dược lấy thuốc, gặp cung nữ Ngọc Tâm của Phong Nguyên điện bị bắt, nàng khóc rất thảm, làm ta tối qua thiếu chút nữa lại gặp ác mộng"

Thiên Linh cũng thở dài: "Nếu không phải nương nương chúng ta không có hiềm nghi, chúng ta không an ổn mà sống được như vậy. Trong cung này, chủ tử gặp chuyện, nô tài luôn là người bị chém trước tiên."

Dương Quỳnh gần như có thể tưởng tượng ra bộ dạng cung nữ thái giám bị phạt hình, bị giết, bị hại. Cái gọi là mệnh nô tài, quả nhiên ti tiện như cỏ rác, sinh tử đều không do mình làm chủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!