Dương Quỳnh trở lại phía sau Khang phi, âm thầm tiếp tục làm phông nền bức tường. Khang phi thay một bộ cung y màu xanh nhạt, búi tóc kiểu Đọa Mã. Thiên Linh chọn lựa kĩ lưỡng hai cây trâm, cài trên đầu Khang phi, theo động tác của Khang phi mà không ngừng lay động. Dương Quỳnh nhìn, thầm nghĩ đến câu thơ: "Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc."(*)
(*)Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc. (Trích trong "Trường hận ca" của Bạch Cư Dị)
Dịch nghĩa: Nàng liếc mắt lại, mỉm một nụ cười, trăm vẻ đẹp phát sinh, (khiến cho) Các phi tần xinh đẹp trong lục cung đều như không có nhan sắc.
Thiên Linh thấy Dương Quỳnh ở một bên hai mắt nhìn chằm chằm Khang phi, bí mật ho nhẹ một tiếng. Dương Quỳnh phục hồi tinh thần, vội vàng cúi đầu.
Khang phi hơi quay lại nhìn Dương Quỳnh, khóe môi cong lên nụ cười yếu ớt: "Thiên Linh, ngươi đưa Thanh Diệp về phòng sửa soạng lại. Yến hội đêm nay rất quan trọng, đừng để nàng thất lễ."
"Vâng." Thiên Linh kéo Dương Quỳnh trở lại phòng của mình.
Vừa bước vào cửa, Thiên Linh liền hỏi: "Lúc nãy ngươi làm sao vậy? Thế nào lại nhìn nương nương đến ngây người?"
Dương Quỳnh ở trước mặt Thiên Linh luôn tương đối thả lỏng bản thân, vì vậy ăn ngay nói thật, "Nương nương quá đẹp!"
Thiên Linh bất đắc dĩ, "Nương nương tự nhiên là xinh đẹp Thiên Tiên, nhưng lời này không phải chúng ta nên nói." Vừa nói vừa đi xung quanh Dương Quỳnh một vòng, sau đó kéo nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm, nhanh chóng tháo búi tóc của nàng xuống.
"Này! Ngươi làm gì? Ta thật vất vả mới búi tốt." Dương Quỳnh giữ tóc của mình, không cho Thiên Linh động thủ.
"Búi tóc này của ngươi ngày bình thường còn chưa tính, hôm nay là gặp Hoàng hậu nương nương, như vậy đi ra ngoài còn không phải là làm chủ tử chúng ta mất thể diện." Thiên Linh không nói gì, đem tóc Dương Quỳnh tản ra, cầm lược chải, sau đó giống như ảo thuật một lần nữa búi thành hai búi tóc.
"Còn không phải giống vậy?" Dương Quỳnh lẩm bẩm.
Thiên Linh nở nụ cười, "Cung nữ chúng ta chỉ được phép búi hai búi. Hơn nữa có chỗ nào giống nhau? So với búi tóc mềm oặt của ngươi tốt hơn bao nhiêu?"
"Ta không quen dùng dầu Hoa Quế chải đầu." Dương Quỳnh đủ loại cớ, chỉ là không muốn thừa nhận sự thật là tay mình vụng về.
Thiên Linh không muốn cùng nàng tốn lời thừa hơi, lấy ra hộp trang điểm của Dương Quỳnh, bắt đầu tìm kiếm. Lại nói Dương Quỳnh có hộp trang điểm là chuyện rất mới mẻ. Nàng đơn thuần chỉ cảm thấy cái hộp gỗ nhỏ này được chế tác rất tinh xảo mới thu nhận. Tuy rằng như thế, nhưng Dương Quỳnh ở trước mặt Khang phi được sủng ái, cho nên không hiếm được ban thưởng. Phàm là đồ trang sức được Khang phi thưởng, Dương Quỳnh đều bỏ vào hộp gỗ.
Bình thường Yên Xảo rất thích tới mượn, Dương Quỳnh cũng không để ý, tùy ý nàng mang đi. Dù sao cũng đều biết là Khang phi thưởng mình, không ai dám cầm đi không trả lại.
Thiên Linh chọn một cây trâm Bạch Ngọc cài cho nàng. Cây trâm này cũng không phải đồ thượng phẩm gì, nhưng nó đơn giản trang nhã. Thiên Linh cũng hiểu, muốn cho Dương Quỳnh cài một cây trâm Dao Chu (trâm cài có đuôi tua rua màu đỏ, cử động là nó sẽ lắc lư), không nói đến có hợp quy củ hay không, nói đơn giản chỉ sợ nàng cũng sẽ không chịu đeo đi đường.
Thiên Linh lại chọn một đôi hoa tai khéo léo đúng mực cho Dương Quỳnh, lấy một cái vòng ngọc bích đeo lên cổ tay nàng, cao thấp đánh giá một phen, lúc này mới thỏa mãn. Ngay lúc Dương Quỳnh cho rằng có thể đứng dậy, Thiên Linh liền ấn vai của nàng, nói: "Đừng nhúc nhích."
"Làm gì đó?" Dương Quỳnh kêu lớn.
"Ngươi cũng nên trang điểm một chút." Thiên Linh nói xong liền động thủ.
Nếu nói chải đầu là kỹ năng Dương Quỳnh nhất định phải học được, thì trang điểm chính là kỹ năng nhất định học không được. Nàng là một hộ vệ, cả ngày bôi son trát phấn quả thực không thích hợp. Bản thân nàng cũng chưa bao giờ quan tâm đến những thứ này. Lại nói, đồ trang điểm ở cổ đại thật sự không phải để cho người dùng, mỗi lần nàng nhìn thấy bình bình lọ lọ đều cảm thấy đầu óc choáng váng, cái gì cũng phân không rõ.
Quan trọng là Thiên Linh cũng thật khéo tay. Không bao lâu liền trang điểm xong. Mặc dù chỉ là một tầng trang nhàn nhạt, nhưng làm Dương Quỳnh hoạt bát xinh đẹp lên không ít.
"Thế nào?" Thiên Linh hỏi.
"Ai~? Đừng nói, thật sự không giống với lúc trước." Dương Quỳnh cảm thấy ở cổ đại mỗi lần trang điểm đều thực mới lạ.
Hai người đang nói chuyện thì có người gõ cửa, "Thanh Diệp, ngươi xong chưa? Nương nương đang chờ."
Dương Quỳnh vội vàng đứng dậy. Thiên Linh tỉ mỉ giúp vàng vuốt phẳng quần áo, nói: "Đi theo nương nương ra ngoài, không thể giống như ở trong cung. Việc gì ngươi cũng phải suy nghĩ kĩ càng, bớt nói chuyện."
"A, ta đã biết." Thẳng đến khi Dương Quỳnh ra cửa mới phản ứng lại, ngữ khí của Thiên Linh sao lại giống mẹ dặn dò con nhỏ như vậy?
Như cũ là Xuân Dương đỡ Khang phi, Dương Quỳnh đi theo phía sau. Có điều, cung nữ đi theo nhiều hơn một người, là Yên Xảo. Kiệu đã chuẩn bị kĩ càng, đợi ở cửa, Khang phi bước lên kiệu, sau đó đoàn người tiến về phía Lăng Tiêu các.
Lăng Tiêu các là nơi Hậu cung chuyên dùng tổ chức yến tiệc. Lúc đoàn người Khang phi tới, đã có rất nhiều người đến. Đêm nay không chỉ mở tiệc chiêu đãi các vị cung phi, mà còn mời quan viên tam phẩm trở lên trong triều cùng gia quyến. Bởi vậy, lúc này nam nữ tách ra. Các quan viên ở tiền điện ngâm thơ phụ xướng, nghị luận thời cuộc. Cung phi cùng nữ gia quyến đều ở hậu điện. Trong chốc lát khai yến mới có thể ngồi cùng một chỗ. Khang phi đến, lại dẫn tới liên tiếp âm thanh thỉnh an vang lên.
Khang phi mỉm cười ý bảo tất cả đều miễn lễ. Xa xa liền thấy Chu Cẩm phi ngồi ở một bên cùng một vị phu nhân nói chuyện. Dương Quỳnh nhìn không hiểu quần áo cùng trang sức trên người phu nhân kia đại biểu cho phẩm cấp gì, nhưng nhìn kiểu dáng phiền phức, hẳn là cáo mệnh (phụ nữ được phong tước hiệu trong thời phong kiến). Yên Xảo ở bên cạnh Dương Quỳnh. Nàng không dám tranh vị trí với Xuân Dương, đành phải đứng cùng Dương Quỳnh. Lúc này thấy Dương Quỳnh nhìn vị phu nhân, liền nhẹ giọng nói: "Đó là cáo mệnh nhị phẩm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!