Dương Quỳnh ngã xuống giường, bộ dạng không hứng thú. Thiên Linh cùng Yên Xảo trò chuyện trong chốc lát, quay đầu nhìn Dương Quỳnh ngạc nhiên nói: "Sao bây giờ ngươi còn không đi chỗ nương nương?"
Dương Quỳnh quay đầu nói: "Không muốn đi."
Thiên Linh cùng Yên Xảo giật mình liếc mắt nhìn nhau, cái gì là không muốn đi? Cùng chủ tử còn có ý nghĩ muốn hay không sao? Xem ra lá gan của Thanh Diệp càng lúc càng lớn, lần trước trừng phạt cũng không làm cho nàng nghe lời.
Nghĩ đến trừng phạt, Thiên Linh nói: "Đúng rồi, đầu gối của ngươi thế nào?" Từ sau hôm đó giúp Dương Quỳnh bôi thuốc hai lần xong, Dương Quỳnh cũng không để nàng bôi nữa.
"Không có việc gì, sớm tốt rồi, nào có cần nuông chiều như vậy?" Dương Quỳnh thấy Thiên Linh đi tới phía mình, nghiêng người xuống giường, hàm hồ nói: "Ta nên đi chỗ nương nương." Nói xong bước nhanh ra cửa.
Yên Xảo nói: "Thanh Diệp tỷ tỷ đây là thế nào? Đều là cô nương gia, nàng thẹn thùng cái gì?"
"Ta nghĩ đầu gối của nàng cũng không phải sớm tốt như vậy." Thiên Linh thở dài nói.
Dương Quỳnh tiến vào tẩm cung, thấy Khang phi đang đùa nghịch một cái túi nhỏ.
"Ngươi đi làm cái gì sao?" Khang phi không ngừng lại động tác trong tay.
"Không làm gì."
Khang phi ngẩng đầu nói: "Đây là cách ngươi trả lời chủ tử sao?"
Dương Quỳnh cúi đầu nói, "Nô tỳ sai rồi."
"Ngươi không muốn nghe bổn cung nói với Yên Xảo?" Khang phi bất đắc dĩ lắc đầu, "Bổn cung nói bao nhiêu lần, ngươi phải nhớ kỹ thân phận của mình, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, trong lòng muốn hiểu rõ, bổn cung đối với ngươi tốt, đó là ân điển của bổn cung, không phải để ngươi ỷ lại, thị sủng mà kiêu."
"Nô tỳ nhớ kỹ." Dương Quỳnh đi đến vị trí của mình, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng tự hỏi lương tâm, hoàn toàn không để ý tới Khang phi.
Khang phi bực mình, không ra làm sao, lại cùng mình giận dỗi. Nàng tức giận, ném cái túi trong tay đến trên bàn, âm thanh lạnh lùng nói: "Bổn cung thưởng ngươi, tạ ơn đi."
Dương Quỳnh có chút giật mình, vị nương nương này mê mẩn cả buổi chiều là luyến tiếc đưa cho mình sao?
"Tạ nương nương... ban thưởng." Đầu gối Dương Quỳnh vừa chạm đất, cả người liền co quắp.
Khang phi vội hỏi: "Ngươi làm sao?"
"Không có việc gì." Dương Quỳnh cũng không đợi Khang phi miễn lễ, trực tiếp đứng lên.
Lần này Khang phi cũng không để ý nàng khó chịu, ra lệnh: "Lại đây, để bổn cung xem đầu gối của ngươi."
"Thật sự không có việc gì, nương nương không cần xem." Dương Quỳnh lui về phía sau một bước.
"Lại đây." Một câu này, quả nhiên toàn bộ khí tràng đều triển khai. Đường đường là Khang phi uy nghi rốt cuộc làm cho Dương Quỳnh không nói nên lời cự tuyệt.
Dương Quỳnh cũng không dám ngồi trên giường Khang phi, đánh phải đi đến trên ghế ngồi xuống, cúi đầu vén quần lên, lộ ra đầu gối của mình.
Khang phi ánh mắt híp lại, sững sờ nhìn đầu gối sưng đỏ của Dương Quỳnh, lúc lâu sau mới hỏi: "Sao lại thế này?"
Dương Quỳnh lắc đầu: "Nương nương, cái này nô tỳ thật sự không biết."
"Không phải bổn cung để Thiên Linh bôi thuốc cho ngươi sao?" Khang phi nhất thời sốt ruột, lời nói thốt ra, đợi đến lúc nàng ý thức được không đúng, thì đã muộn.
Dương Quỳnh nghe xong, trong lòng ấm áp, khóe miệng giật giật nói: "Nô tỳ cảm tạ nương nương quan tâm."
Khang phi lúng túng, mặt có chút phiếm hồng nói: "Ngươi đừng nói sang chuyện khác. Đầu gối của ngươi đáng ra phải sớm hết sưng, tại sao lại biến thành thế này? Sao ngươi không sớm nói cho bổn cung biết?"
"Nô tỳ muốn tra ra nguyên nhân rồi mới báo cho nương nương." Dương Quỳnh không nói ra miệng còn có một nguyên nhân khác, chính là nàng cảm thấy nếu như nói cho Khang phi, chưa chắc Khang phi đã giúp được nàng. Dù sao cũng là Khang phi hạ lệnh phạt quỳ, nếu đem chuyện này làm lớn, không chừng sẽ lại bị Khang phi nói thành nàng thị sủng mà kiêu.
Khang phi để Dương Quỳnh sửa sang lại quần áo thật tốt, đứng trở lại phía sau mình. Gọi Như Quyên tiến vào, nói mình không thoái mái, phân phó nàng đi mời thái y. Như Quyên lĩnh mệnh ra ngoài, Khang phi lại dặn dò Dương Quỳnh lát nữa phải làm như thế nào. Dương Quỳnh vâng lời, trong lòng có chút cảm giác nói không nên lời. Khang phi đối với nàng rốt cuộc là tâm tình gì? Trong chốc lát thần sắc nghiêm nghị giáo huấn mình phải chú ý thân phận, trong chốc lát lại ôn nhu quan tâm mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!