Cứ như vậy hai ngày trôi qua, trong hai ngày này, Khang phi sai người đi Thái Y Viện mời thái y xem bệnh cho Trì ma ma. Thái y cũng không chẩn đoán được bệnh gì. Vì vậy Trì ma ma tiếp tục hôn mê.
Khang phi cùng Trì ma ma là chủ tớ tình thâm, vì chuyện này mà hai ngày nay cũng không ăn gì, người gầy đi rất nhiều.
"Nương nương lo lắng Trì ma ma, thế nhưng cũng phải thương tiếc thân thể của mình." Xuân Dương thành khẩn khuyên nhủ.
"Bổn cung không có việc gì. Tuy rằng Trì ma ma chỉ là ma ma giáo dưỡng bổn cung, nhưng vẫn là chủ tớ nhiều năm tình cảm. Nàng tuổi tác đã lớn, vốn nên đi Cung Thái Nghi dưỡng lão, nếu không phải bổn cung không nỡ bỏ nàng, nàng cũng sẽ không rơi vảo tình cảnh như vậy." Khang phi thở dài một tiếng, "Là bổn cung hại nàng."
"Nương nương nhân hậu. Nếu Trì ma ma biết rõ người vì nàng cơm nước không ăn, trong lòng sẽ khổ sở như thế nào? Nương nương, người coi như vì Trì ma ma, ít nhiều cũng nên ăn chút gì." Xuân Dương khéo hiểu lòng người, mấy lời nói ra khiến nội tâm người nghe vô cùng thoải mái.
Dương Quỳnh giờ phút này như cũ đứng ở sau lưng Khang phi, tân lực pha loãng cảm giác sự hiện hữu của mình. Đối với chuyện phát sinh trước mặt, nàng mắt điếc tai ngơ. Mới đầu đám người Xuân Dương còn cố kỵ nàng ở một bên, lúc nói chuyện hầu hạ Khang phi đều mang theo phòng bị. Thời gian trôi qua, các nàng phát hiện Dương Quỳnh cùng người tàng hình không có gì khác nhau, tuy rằng Khang phi coi trọng nàng, cũng rất ít để nàng làm việc.
Vì vậy các nàng cũng dần dần không cố kỵ Dương Quỳnh, thậm chí có khi hoàn toàn quên mất sau lưng Khang phi còn tồn tại một người như vậy.
Khang phi nghe xong lời Xuân Dương, cũng đồng ý gật đầu, tiếp nhận cháo Ngân Nhĩ Bách Hợp Xuân Dương đưa tới uống một ngụm, ngẩng đầu nói: "Bên trong bỏ thêm cái gì?"
Xuân Dương cười nói, "Thưa nương nương, Trương công công ở phòng bếp nhỏ thấy người hai ngày nay không có khẩu vị, nên ở trong cháo bỏ thêm chút trái cây mật."
"Chẳng trách có thêm hương quả." Khang phi lại uống một ngụm, khẽ cười nói: "Ngươi đi thưởng Trương công công năm lượng bạc, nói bổn cung thưởng hắn một phần trung tâm."
Xuân Dương lĩnh mệnh ra ngoài. Khang phi nhìn bên trong cái khay là chung hầm cách thủy, lắc đầu, "Còn lại ngươi ăn đi. Bổn cung không có khẩu vị."
Dương Quỳnh bĩu môi, đi tới nhìn cái chung hầm. Một bộ bát đũa, nương nương, người để cho ta ôm chung uống sao?
Khang phi cũng không thể không biết có cái gì không ổn, nháy mắt mấy cái với Dương Quỳnh.
Lại chơi ta. Dương Quỳnh trong lòng thầm oán. Bưng chung lên, ngửa đầu từng ngụm từng ngụm uống. Hương vị thật tốt! Không ăn quả thực phung phí của trời.
"Trì ma ma đại khái là cứu không được." Khang phi thở dài.
Dương Quỳnh không dám trả lời lung tung, chẳng qua là dùng ánh mắt bày tỏ nghi vấn của mình.
"Bổn cung tìm người điều tra, độc trong người nàng căn bản khó giải." Khang phi tự nhiên không phải người ngồi chờ chết, ngoài sáng đi tìm thái y xem bệnh, trong tối an bài nhân thủ, đáng tiếc vẫn là không cứu được.
Dương Quỳnh không phản bác, cũng không an ủi Khang phi. Lời khích lệ lúc trước Xuân Dương đã nói rất nhiều, nàng tự nhận không nói hay như Xuân Dương, nhưng cũng cảm thấy Khang phi không cần một người chỉ biết khuyên nhủ.
"Tại sao không nói chuyện?" Khang phi chờ trong chốc lát không nghe thấy âm thanh gì, kỳ quái nhìn về phía nàng.
Dương Quỳnh trong lòng nói thầm, người bảo ta nói cái gì bây giờ? Câu hỏi của nương nương không thể không đáp, vì vậy đành phải kiên trì nói: "Nương nương, Trì ma ma sẽ hiểu cho người. Nếu là Trần Chiêu nghi hạ độc, chỉ sợ là nhằm về phía nương nương, người nên sớm có dự định."
Khang phi đưa tay nâng đầu, " Những thủ đoạn này ở trong cung, bổn cung đã thấy nhiều, cũng không có gì phải sợ. Việc này xem quá rõ ràng, ngược lại bổn cung cho rằng không phải do Trần Chi Dao gây ra."
Dương Quỳnh nhìn chằm chằm sườn mặt Khang phi, hoàn mỹ không tỳ vết, lúc này lại hiện lên nhẹ nhẹ đau thương. Ngươi đang đau thương cái gì? Trì ma ma sao? Trì ma ma cũng chỉ là một nô tài mà thôi? Dương Quỳnh âm thầm cắn môi, nàng cảm giác bây giờ suy nghĩ của mình có vấn đề. Chính mình đến từ một xã hội bình đẳng, thế nhưng Khang phi sinh hoạt trong xã hội cấp bậc. Mâu thuẫn giữa các nàng là do xã hội bất đồng tạo thành, cái này cũng khó trách Khang phi.
Nhập gia tùy tục, cuối cùng người cần thích ứng chính là mình.
"Vậy theo nương nương, việc này là do ai hạ thủ?" Dương Quỳnh ném những suy nghĩ lung tung rối loạn qua một bên, bắt đầu tập trung tinh thần vào chuyện trước mắt.
Khang phi nghe xong lời này cũng biết rõ hai ngày nay Dương Quỳnh không nghĩ ra kết quả gì, nàng cũng không rối rắm nói: "Ngươi ở nơi này thời gian cũng không ngắn, các chủ tử trong cung đều nhớ rõ sao?"
Dương Quỳnh không dám chần chừ, "Tên đều nhớ rõ." Bởi vì Khang phi rất ít đi ra ngoài, cho nên nhóm phi tần trong cung nàng gặp qua không nhiều, nhưng tên thì nhớ kỹ, chỉ là không giống danh hào.
Khang phi hài lòng nói: "Trong cung có người sắp muốn sinh hài tử, ngươi biết sao?"
"Nô tỳ biết rõ, là Sở Tu nghi, nghe nói đã mang thai bảy tháng." Loại chuyện này là đại sự trong cung, nàng muốn không biết cũng không được.
Khang phi mắt phượng quét qua, ánh mắt lưu chuyển, "Hoàng thượng con nối dõi không nhiều, nếu lần này Sở Tu nghi có thể sinh Hoàng tử, ngươi nói Hoàng thượng sẽ thưởng nàng vị trí gì?"
Dương Quỳnh bị ánh mắt này điện giật một chút, trong đầu ánh sáng lóe lên, "Chẳng lẽ... Nàng muốn ngôi vị Chiêu nghi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!