Chương 19: Viết chữ

Sáng sớm ngày thứ hai, tất cả mọi người trong cung đều nhận được tin tức, Hoàng hậu nương nương ra ngoài cầu phúc muốn hồi cung. Lúc trước Dương Quỳnh vẫn cảm thấy kì quái, tại sao trong cung không có Hoàng hậu? Nhìn Khang phi cả ngày ở Cung Lung Hoa, cũng không đi thỉnh an ai, hóa ra là Hoàng hậu ra ngoài cầu phúc.

Dương Quỳnh nói chuyện này với Khang phi, Khang phi nói: "Tối hôm qua Hoàng thượng đã nói chuyện này, Hoàng hậu thay Hoàng thượng ra ngoài cầu phúc trăm ngày cho xã tắc dân chúng trăm họ, giờ đây công đức viên mãn, hồi cung đương nhiên là chuyện đại sự. Hoàng thượng nói Lễ bộ đã chuẩn bị lễ mừng Hoàng hậu hồi cung, đây cũng không phải chuyện chúng ta cần lo lắng."

Dương Quỳnh nhạy bén cảm giác được lời Khang phi nói còn có hàm ý khác, hỏi: "Vậy nương nương người lo lắng cái gì?"

Khang phi hạ tầm mắt, "Có Hoàng hậu tọa trấn Hậu cung, bổn cung cũng không có việc gì phải lo lắng."

Thấy Khang phi không muốn nhiều lời, Dương Quỳnh tự nhiên sẽ không đi chọc người chán ghét. Vì vậy nghĩ đến Khang phi vẫn cần tĩnh dưỡng, liền khuyên Khang phi nghỉ ngơi nhiều, trước tiên dưỡng tốt thân thể hãy nói.

Khang phi thở dài: "Ngươi đúng thật là người thành thực, nói không hỏi liền không hỏi. Thế nhưng, bổn cung muốn nói cho ngươi một việc, như vậy ngươi mới có thể thăm dò tình hình của người khác."

Dương Quỳnh kính cẩn nghe.

Khang phi nói: "Chuyện trúng độc là ta tự mình làm." Nàng thấy Dương Quỳnh cũng không kinh hãi, trong lòng thầm khen Dương Quỳnh thông minh, tiếp tục nói: "Đối với y thuật, bổn cung ít nhiều cũng có đọc qua, đối với hương liệu cũng rất thành thạo. Hương liệu trong túi thơm của Thu Giáng tuy rằng bổn cung không thể lập tức phân biệt ra được, nhưng từ từ suy nghĩ cũng sẽ biết.

Loại hương này gọi là Nhuận Tâm, bình thường mang theo không đáng ngại, thế nhưng không thể gặp phải Thiên Quỳ Tử, nếu không chính là kịch độc."

"Đối phương để Thu Giáng mang theo Nhuận Tâm, nhưng làm thế nào có thể để nương nương trúng Thiên Quỳ Tử?" Dương Quỳnh hỏi.

"Ngươi còn nhớ những thức ăn có độc khi ngươi cùng bổn cung ở Lâm Phương các không?" Khang phi không nhanh không chậm hỏi.

"Nhưng chúng ta cũng không ăn." Dương Quỳnh khó hiểu.

Khang phi lại nói: "Ngươi đừng quên có những thứ chúng ta ăn."

Dương Quỳnh nghe Khang phi nói nhưng hoàn toàn không tìm ra được đầu mối. Nhìn qua Khang phi hy vọng nàng có thể ban thưởng cái đáp án.

Khang phi nhìn biểu tình tội nghiệp của Dương Quỳnh mà buồn cười: "Có khoảng thời gian thức ăn đưa tới là không có độc."

Dương Quỳnh lập tức hiểu: "Ý của nương nương là, khi đó trong thức ăn có Thiên Quỳ Tử."

Khang phi gật đầu: "Thiên Quỳ Tử vốn không độc, cho nên chúng ta ăn không có chuyện gì."

Dương Quỳnh vẫn cảm thấy có chút lộn xộn, Người hạ độc rõ ràng không muốn độc chết Khang phi, thủ đoạn hạ độc rất vụng về. Nhưng lại rất cao minh làm cho các nàng ăn Thiên Quỳ Tử, sau đó dùng Nhuận Tâm hương hợp thành độc tố hại người. Nhìn thế nào cũng đều có chút tốn công, nếu muốn hại người, tại sao lúc trước không trực tiếp hạ các loại kịch độc khác như Thạch Tín, Hạc Đỉnh Hồng?

"Nghĩ gì vậy?" Khang phi nâng chén trà, uống một ngụm.

Dương Quỳnh nói ra suy nghĩ, Khang phi nói: "Trong Hậu cung còn rất nhiều phương pháp hại người. Nếu như bàn về độ cao minh, thì hại chết người là không đủ, bởi vì làm quá rõ ràng và rất dễ bại lộ, cuối cùng chính mình cũng sẽ bị kéo vào. Cho nên phải từ từ, thời gian càng lâu, càng qua tay nhiều người, manh mối sẽ càng phức tạp, như vậy địa phương có thể động tay cũng càng nhiều. Giết địch một nghìn, tự tổn tám trăm. Đó là chiêu ngu xuẩn.

Người trong hậu cung, bình thường khi diệt trừ một đối thủ, sẽ gắp lửa bỏ tay người, để diệt trừ một đối thủ khác."

Một lần giải quyết hai đối thủ, thật đúng là tiết kiệm chi phí. Dương Quỳnh thầm khen.

"Cho nên ngươi cần hiểu rõ, trong Hậu cung này đơn giản sẽ không xảy ra chuyện. Nhưng một khi xảy ra, thì chính là mạng người đại sự."

Tiếng nói hờ hững của Khang phi truyền tới, làm Dương Quỳnh cả kinh, lạnh sống lưng. Nhưng nàng nhớ tới một việc lập tức hỏi: "Nương nương, ở Lâm Phương các những thức ăn đó nô tỳ cũng ăn, theo như người nói thì nô tỳ cũng nên trúng độc mới phải!"

Khang phi cười nói: "Ngươi nói Thiên Linh giúp Yên Xảo phối túi thơm kia đúng không?"

Dương Quỳnh gật đầu, "Yên Xảo nói, mùi hương rất giống với túi thơm của Thu Giáng."

"Tuy rằng hương giống nhau, nhưng trong túi thơm của Thu Giáng có một hương liệu quý. Thiên Linh là một cung nữ bình thường, tuy rằng ngày thường rất khá, nhưng cũng chỉ có thể sưu tập một ít hương liệu tầm thường. Có điều nha đầu kia cũng thật sự rất giỏi, như vậy cũng có thể phối thành mùi hương y hệt. Thái y chính là căn cứ vào hương liệu bên trong túi thơm của Yên Xảo mới phán định các ngươi không liên quan tới Thu Giáng."

Khang phi giải thích.

Dương Quỳnh thầm nghĩ: Nguy hiểm thật! Nguy hiểm thật! Vạn nhất Thiên Linh trong tay có toàn bộ hương liệu, lại phối thành Nhuận Tâm hương thì các nàng thật sự nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

"Sự tình trong cung chính là như vậy. Đi sai một bước, thua cả bàn cờ. Bổn cung đã để Xuân Dương đi đánh động những cung nữ thái giám khác. Thiên Linh ở cùng ngươi, ngày thường ngươi chút ít một chút." Khang phi đứng dậy, đi đến trước cửa sổ, chăm chú nhìn cây hoa cúc mới nở trong sân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!