(*) Tam cương ngũ thư ờng : tam cương: vua tôi, cha con, ch ồng vợ; ngũ thường: nh ân, nghĩa, l ễ, tr í, tín.
(**) Quân có th ần cương, phu có thê cương: đ ại bi ể u tính gương m ẫu và tính lãnh đ ạo của vua và của chồng.
___ "Có ngươi ở đây, chúng ta sống cũng coi như dễ chịu hơn so với người khác một chút." ___
Phản quân Dật Vương vẫn đang không ngừng công thành. Hai đội quân tận trung xả thân báo quốc cũng gần như không còn.
Mười ngày vây thành, lương thực trong kinh đô đã xuống mức túng thiếu, nhà nhà đều đang tích trữ lương thực, chọn mua các loại nguyên liệu nấu ăn.
Trong Hoàng cung cũng không ngoại lệ.
Từ khi trả lại phượng ấn cho Hoàng hậu, Khang phi vẫn luôn ở trong Cung Lung Hoa. Thời kỳ đặc biệt, Hoàng hậu miễn mọi người thỉnh an, vì vậy Khang phi cũng không bước ra khỏi Cung Lung Hoa nửa bước.
Dương Quỳnh đi vào thư phòng, Khang phi đang viết chữ.
"Sao nương nương không đi ra ngoài một lúc?"
Nét bút Khang phi rồng bay phượng múa, không hề dừng lại, "Ra làm cái gì? Bên ngoài khắp nơi đổ nát thê lương, nhìn thôi cũng đã đau lòng. Trong cung có Hoàng hậu tọa trấn, sẽ không xảy ra nhiễu loạn đâu."
"Nương nương, hôm nay nguyên liệu nấu ăn đưa tới lại giảm ba phần." Như Quyên vừa vào cửa liền than phiền nói.
Khang phi cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục viết chữ của nàng, "Kinh thành bị vây hãm, có thể lấp đầy bụng đã là không tệ. Như Quyên, đi nói với phòng bếp nhỏ khi làm cơm thì làm ít đi một chút, e rằng mấy ngày nữa ngay cả một chút đồ cũng không còn."
"Cuộc sống như vậy lúc nào mới chấm dứt đây?" Như Quyên nghĩ đến hơn mười vạn đại quân đang vây thành, coi như không đánh, thì trong kinh thành có rất nhiều người, cũng không kiên trì được bao lâu.
Rốt cuộc Khang phi cũng dừng bút, ngẩng đầu lên nói, "Tất cả quân binh trong triều đều đã đến biên quan, còn lại cũng chỉ là quân cảnh vệ xung quanh kinh thành, có thể tới thì đều đã tới, không tới thì cũng không cần trông cậy nữa. Bây giờ chắc chắn không thể điều động quân binh nữa, bổn cung nghĩ, cơ hội duy nhất e rằng chỉ còn Chu gia quân có thể rút ra đội quân về kinh thành viện trợ mà thôi."
"A?"
Như Quyên nói, "Biên quan cách kinh thành đâu chỉ nghìn dặm? Coi như đi cả ngày lẫn đêm, thì thời gian cũng phải hơn một tháng mới tới nơi được."
Khang phi gật đầu, "Cho nên ít nhất chúng ta cũng phải kiên trì hơn hai mươi ngày nữa. Nếu tới lúc đó viện quân còn không đến thì thành phá cũng chỉ là chuyện sớm muộn."
Rốt cuộc Như Quyên cũng có chút sáng suốt, "Ta đi báo với Lưu công công, không cần nấu cơm nữa, vẫn nên nấu cháo!" Nói xong liền đi ra cửa.
"Ngươi sợ chết không?" Khang phi rút một cây bút ra, hỏi Dương Quỳnh.
Dương Quỳnh lắc đầu.
"Nếu Hoàng cung thất thủ, ngươi có nguyện cùng bổn cung tuẫn thân xã tắc?"
"Ta sẽ dẫn nương nương chạy đi." Dương Quỳnh không phải là một người dễ dàng bỏ cuộc.
Khang phi lắc đầu, "Hoàng thượng không đi, bổn cung cũng không thể đi."
"Vì sao?" Có đôi lời Dương Quỳnh không nói ra, lẽ nào cảm tình của mình là chuyện đùa sao?
Khang phi hít sâu một hơi, "Ngươi có biết vì sao ở trước mặt Hoàng thượng bổn cung phải tự xưng thần thiếp không?" Thấy Dương Quỳnh lắc đầu, Khang phi tiếp tục nói, "Thần thiếp, cũng là thần, mà cũng là thiếp. Tam cương ngũ thư ờng (*), quân có th ần cương, phu có thê cương(**), bất luận Hoàng thượng đối xử với bổn cung thế nào, thì bổn cung cũng không thể bỏ hắn mà đi."
"Nếu như thành phá, Hoàng thượng bỏ chạy thì sao?" Dương Quỳnh hỏi.
Khang phi dịu dàng cười, nhưng lại vô cùng khổ tâm, "Nếu như thiên tử cũng không có can đảm tuẫn thân xã tắc, thì triều đình này còn có tác dụng gì? Thẩm gia ta luôn tâm niệm muốn nhìn thấy triều chính thanh minh, thiên hạ thái bình, thì chỉ sợ cũng khó mà xuất hiện trên thế gian này được nữa."
Dương Quỳnh hiểu rồi, ý của Khang phi là nếu như người bảo vệ chính đạo đã tan thành mây khói, thì so với việc sống tạm bợ, chi bằng tự chết.
"Thời khắc cung phá, nương nương đã quyết ý tuẫn quốc?"
"Phải." Khang phi ngẩng đầu cười cười, "Ngươi có bằng lòng theo ta không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!