Lạc Nhàn Vân vừa xử lý xong mọi chuyện, liền kéo Đoan Mộc Vô Cầu bay khỏi núi Thiên Thọ.
Tống Quy vội dẫn theo Hạ Kinh Luân đuổi theo, vì anh chỉ là tu sĩ Pháp Thân kỳ, không có sức mạnh như Đoan Mộc Vô Cầu, nên nếu ở lại Thiên Thọ phái sợ rằng sẽ bị đám người kia ăn sống nuốt tươi mất.
Đoạn Thừa Ảnh cũng muốn rời đi ngay, nhưng bị người của Thiên Thọ phái vây lại. Đám người đó thi nhau kêu gọi Đoạn Thừa Ảnh giúp họ đứng ra làm chủ, nói rằng Thiên Thọ phái hiện tại như rắn mất đầu, Lạc Nhàn Vân dựa vào thế lực của Bắc Thần phái mà bắt nạt nhóm người già yếu bọn họ, họ nhất định phải đòi lại công bằng.
Ban đầu Đoạn Thừa Ảnh còn muốn an ủi họ vài câu, nhưng nhận ra họ đang muốn ép Kiếm phái Kình Thiên ra mặt đối đầu với Bắc Thần phái, đẩy tình hình trở nên căng thẳng.
Đoạn Thừa Ảnh quá lão làng rồi, sao dễ bị mắc bẫy được. Ông lớn tiếng nói: "Kiếm phái Kình Thiên cũng có một đệ tử nhập ma là Mục Thiên Lý, ta tin tưởng Lạc Nhàn Vân, đợi khi ta bắt được Mục Thiên Lý cũng sẽ giao cho Lạc Nhàn Vân xử lý!"
Chính điện lập tức im lặng như tờ.
Không ai ngờ Đoạn Thừa Ảnh lại bỏ qua cả danh dự, thân là chưởng môn mà lại tự tay giao người trong môn phái cho trưởng lão của môn phái khác xử lý.
Đoạn Thừa Ảnh vốn định tự mình xử lý Mục Thiên Lý, nhưng tình hình thay đổi, để dập tắt sự bất mãn của Thiên Thọ phái, ông buộc phải làm vậy.
Chỉ khi giao Mục Thiên Lý cho Lạc Nhàn Vân, ông mới có thể khiến người của Thiên Thọ phái câm miệng.
Đoạn Thừa Ảnh nói: "Các môn phái Chính đạo đều có thói quen bảo vệ người của mình, ai cũng có tư lợi, ai cũng muốn giữ lấy người của mình, giao cho từng môn phái tự xử lý thì chỉ sợ chuyện sẽ càng xử càng lớn, cho đến khi không thể che giấu được nữa. Ta nghĩ muốn xử lý công bằng việc này, phải giao cho người của môn phái khác mới đúng, người của chúng ta cũng sẽ giao cho Lạc Nhàn Vân xử lý, ta không thể đứng ra làm chủ cho các ngươi."
Nói xong nhân lúc mọi người còn đang sững sờ, Đoạn Thừa Ảnh tung kiếm bay đi, đuổi theo dấu vết của Lạc Nhàn Vân và những người khác.
Lúc này Tống Quy đã theo kịp Lạc Nhàn Vân, bốn người cùng ngồi trên thuyền bay. Hạ Kinh Luân và Tống Quy ngồi ở phía trước, không có sự hiện diện rõ ràng, còn Đoan Mộc Vô Cầu và Lạc Nhàn Vân thì nắm tay nhau ngồi ở phía sau.
Đoan Mộc Vô Cầu nói với Tống Quy: "Sư điệt, đi nhanh lên, đừng để Đoạn Thừa Ảnh bắt kịp."
Hắn không muốn đối diện với người đàn ông trung niên đó nữa.
Tống Quy bất đắc dĩ nói: "Đoan Mộc sư thúc, kiếm tu luôn bay nhanh hơn chúng ta. Ông ấy còn đi một mình, chúng ta lại dùng thuyền lớn thế này, thế nào cũng bị ông ấy đuổi kịp thôi."
"Dù sao thì cũng cố gắng kéo dài thời gian." Đoan Mộc Vô Cầu nói.
Hắn phải mất rất nhiều công sức mới nắm chặt được tay sư huynh, không muốn để Đoạn Thừa Ảnh có cơ hội ngồi chen vào giữa hai người.
Tầm mắt Lạc Nhàn Vân dừng lại ở đôi tay đang nắm chặt của hai người, trong lòng thấy mình nên buông tay Đoan Mộc Vô Cầu, nhưng cơ thể không có sức, lười nhác không muốn đẩy Đoan Mộc Vô Cầu ra.
Hệ thống Cứu thế: [Rõ ràng là chủ nhân chủ động nắm tay, giờ lại đổ lỗi cho Đoan Mộc Vô Cầu không buông tay.]
Hệ thống Cứu thế nói đúng sự thật, Lạc Nhàn Vân không thể phản bác, chỉ biết im lặng.
Hệ thống Cứu thế lại nói: [Đoan Mộc Vô Cầu chả có chút chí khí nào, chủ nhân đã nổi giận đến mức này rồi hắn còn không biết hôn một cái để cảm ơn chủ nhân.]
Lạc Nhàn Vân không nhịn nổi nữa, trong lòng thầm nói: "Nếu Đoan Mộc Vô Cầu mà làm vậy, thì rốt cuộc là thưởng hay là báo thù?"
Hệ thống Cứu thế nói: [Vì chủ nhân quá khẩu thị tâm phi, hệ thống quyết định đổi cách diễn đạt. Đoan Mộc Vô Cầu đã nhận được ơn lớn như vậy từ chủ nhân, hắn nên lấy thân báo đáp ngay.]
Hệ thống Cứu thế càng nói càng quá đáng, Lạc Nhàn Vân vội chuyển chủ đề: "Hệ thống, chúng ta nói chuyện chính đi, nhiệm vụ tiếp theo là gì?"
Hệ thống Cứu thế nói: [Ban đầu có việc đệ tử Sương Hoa Cung bị Ma đạo làm nhục, nhưng giờ thì không còn nữa.]
"Không còn nữa?" Lạc Nhàn Vân hơi ngạc nhiên.
Hệ thống Cứu thế nói: [Sau khi chủ nhân cứu Hạ Kinh Luân, đáng lẽ phải đưa cậu ta đến Sương Hoa Cung để tìm người thân. Mẹ của cậu ta, cựu cung chủ Sương Hoa Cung hiện đã lui về làm trưởng lão, cung chủ hiện tại là em gái song sinh của cậu ta. Dù Hạ Kinh Luân không thể ở lại Sương Hoa Cung, cũng có thể sống yên ổn ở ngôi làng gần đó đến cuối đời.]
[Sương Hoa Cung không cấm đệ tử kết hôn, nếu gặp người trong lòng khi ra ngoài, dù muốn song tu, kết đạo lữ hay về sống tại môn phái của đối phương đều được. Dù sau này ly hôn thì trở về Sương Hoa Cung, nơi đó vẫn là nhà của họ.]
Lạc Nhàn Vân nói: "Sương Hoa Cung luôn khuyến khích tình cảm của đệ tử, chỉ là các đệ tử Sương Hoa Cung thường sống trên núi tuyết quanh năm, công pháp tu luyện cũng là Hàn Băng Tâm Pháp, máu lạnh, lòng càng lạnh. Họ ít khi có cảm xúc, hiếm khi yêu đương với đệ tử nam của các môn phái khác, trái lại luôn bị đệ tử nam của các môn phái khác quấy rầy."
Hệ thống Cứu thế: [Tiêu Hoành Trụ của Tứ Tượng Sơn Trang cũng vì mưu toan xâm hại đệ tử Sương Hoa Cung nên mới bị trục xuất khỏi sư môn, sau đó gia nhập Ma đạo.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!