Chương 28: Tâm trạng tốt

Vốn Lạc Nhàn Vân không muốn truyền âm nói chuyện với Đoan Mộc Vô Cầu, vì làm vậy chỉ khiến Đoan Mộc Vô Cầu lún sâu thêm. 

Nhưng Đoạn chưởng môn không hề có ý định xuống thuyền bay để tự bay bằng kiếm, mà vẫn ngồi đối diện hai người với sự hiện diện không thể phớt lờ.

Nếu không dỗ dành Đoan Mộc Vô Cầu, có thể hắn sẽ lao vào đánh nhau với Đoạn chưởng môn mất.

Vì sự an nguy của Đoạn chưởng môn, Lạc Nhàn Vân đành phải thuận theo ý Đoan Mộc Vô Cầu.

"Chỉ một lần này thôi, lần cuối cùng." Lạc Nhàn Vân thầm nghĩ.

Thế là Lạc Nhàn Vân bắt đầu bận rộn. 

Bên ngoài, y vẫn giữ vẻ khách khí, nói chuyện với Đoạn chưởng môn những câu xã giao vô thưởng vô phạt.

Hai trăm năm rồi Lạc Nhàn Vân không gặp Đoạn chưởng môn, làm gì có nhiều chuyện để nói, phải tự nghĩ ra đề tài để nói chuyện thật sự khiến y tốn không ít tâm sức.

Ngầm bên trong, y còn phải truyền âm nói chuyện với Đoan Mộc Vô Cầu. 

Y phải ổn định cảm xúc của Đoan Mộc Vô Cầu, nhưng lại không được để cuộc trò chuyện đi theo hướng tình cảm mập mờ, trong khi Đoan Mộc Vô Cầu luôn vô thức dẫn dắt câu chuyện theo hướng này, khiến Lạc Nhàn Vân đau đầu không thôi.

Trong cuộc đời này, chưa bao giờ y bận rộn đến thế.

Cứ thế kiên trì được nửa canh giờ, Lạc Nhàn Vân cũng đến giới hạn. Trong lúc bận rộn, y truyền âm cho Tống Quy: "Tăng tốc, nhanh chóng đến Thiên Thọ phái."

Tống Quy đáp lại, còn không quên truyền âm thêm: "Lạc sư thúc, sau này trước mặt Tôn Thượng hãy hạn chế truyền âm, trực tiếp ra lệnh cho đệ tử là được. Nói thẳng thì dù có nói xấu Tôn Thượng, ngài ấy chỉ giận dữ. Nhưng nếu truyền âm, dù nội dung chẳng liên quan, ngài ấy cũng trông như muốn giết người."

Vừa nói xong, Đoan Mộc Vô Cầu

- người đang chú ý đến việc Tống Quy và Lạc Nhàn Vân truyền âm, liền nhìn Tống Quy với ánh mắt đầy sát khí.

Đoan Mộc Vô Cầu đã nhượng bộ quá nhiều rồi!

Lạc Nhàn Vân tặng thuyền bay của mình cho Đoạn Thừa Ảnh ngồi, Lạc Nhàn Vân còn liên tục nói chuyện với Đoạn Thừa Ảnh, bây giờ Tống Quy lại còn định xen vào cuộc trò chuyện riêng của hắn với Lạc Nhàn Vân, điều này sao có thể chấp nhận được?

Lạc Nhàn Vân vội truyền âm: "Sư đệ, ta bảo Tống Quy tăng tốc để nhanh chóng đến Thiên Thọ phái, Đoạn chưởng môn sẽ sớm rời khỏi thuyền bay."

Đoan Mộc Vô Cầu nghe vậy mới dịu lại: "Hóa ra sư huynh cũng không muốn đi chung thuyền với Đoạn chưởng môn."

Lạc Nhàn Vân vừa cười nói xã giao với Đoạn chưởng môn, vừa âm thầm đáp lại Đoan Mộc Vô Cầu: "Ta không ghét Đoạn chưởng môn, chỉ là ta không quen biết ông ấy nhiều, những gì có thể nói đều đã nói hết ở phái Kình Thiên Kiếm rồi. Nếu nói thêm nữa sẽ thành giả dối, mà ta không thích giả tạo."

"Ồ." Đoan Mộc Vô Cầu cuối cùng cũng buông bỏ sát ý đối với Đoạn Thừa Ảnh, hộp thoại bật lên trước mắt hắn cũng biến mất.

Cảm nhận được thái độ của Đoan Mộc Vô Cầu thay đổi, Lạc Nhàn Vân thở phào nhẹ nhõm.

Ai ngờ ngay sau đó Đoan Mộc Vô Cầu lại nói: "Vậy huynh và Tống Quy chắc hẳn có nhiều chuyện để nói lắm."

Lạc Nhàn Vân: "..."

Tống Quy đã cố làm cho mình vô hình, thế mà Đoan Mộc Vô Cầu vẫn nhớ đến anh là sao?

Lạc Nhàn Vân nhận ra không thể để Đoan Mộc Vô Cầu cứ ghen tuông lung tung thế này, người khác ghen là tìm cách thu hút sự chú ý của người mình thích, còn Đoan Mộc Vô Cầu thì ghen bằng cách loại bỏ tất cả những ai lọt vào tầm mắt của người hắn yêu, thế này sao mà chịu nổi?

Lạc Nhàn Vân suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ta đối xử với Tống Quy như con cháu trong nhà, gặp cậu ấy là thấy thân thiết, thỉnh thoảng lại muốn nhắc nhở vài điều, đó là chuyện bình thường."

Thấy Đoan Mộc Vô Cầu vẫn chưa hiểu ra, Lạc Nhàn Vân nhận ra rằng Đoan Mộc Vô Cầu có mối quan hệ xã hội rất đơn giản, trong cuộc đời trước đây của hắn chỉ có hai loại người: mình và kẻ thù.

Đoan Mộc Vô Cầu hay giết người, hủy diệt môn phái là vì cuộc đời mấy chục năm qua của hắn chỉ hình thành mỗi một kiểu quan hệ duy nhất và chỉ biết một cách giải quyết xung đột duy nhất.

Nhìn thì có vẻ hung ác tàn bạo, nhưng thực ra là hoàn toàn thiếu kinh nghiệm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!