Chương 15: Mục Thiên Lý

Đoan Mộc Vô Cầu khịt khịt mũi, ngửi thấy mùi máu tanh.

Mặt hắn nghiêm nghị, tiến đến trước mặt Lạc Nhàn Vân rồi hỏi: "Ngươi bị thương à?"

Lạc Nhàn Vân thản nhiên đáp: "Dùng máu đầu ngón tay để bày trận thôi, không sao cả."

Y chìa tay ra cho Đoan Mộc Vô Cầu xem vết thương chưa lành trên ngón tay.

Đoan Mộc Vô Cầu đã thấy quá nhiều vết thương, ngay cả khi nhìn người khác bị xé thành năm mảnh hắn cũng không cảm thấy gì. Nhưng lần này thấy vết thương trên ngón tay Lạc Nhàn Vân, Đoan Mộc Vô Cầu lại thấy chướng mắt vô cùng.

"Sao nó chưa lành?" Đoan Mộc Vô Cầu không vui hỏi.

"Vừa mới cắn thôi, đã cầm máu rồi." Lạc Nhàn Vân đáp.

Đoan Mộc Vô Cầu hỏi tiếp: "Sao không thi pháp chữa trị?"

Lạc Nhàn Vân trả lời: "Vết thương nhỏ thế này không cần thi pháp, từ từ rồi nó cũng lành mà."

Mặt Lạc Nhàn Vân không đổi sắc, nhưng Đoan Mộc Vô Cầu lại thấy y đang nói dối.

Đoan Mộc Vô Cầu bèn nhìn chằm chằm vào Tống Quy, âm thầm truyền âm: "Tống Quy, Lạc Nhàn Vân sao vậy? Tại sao không dùng thuật pháp trị thương?"

Tống Quy nhìn qua sư thúc rồi lại nhìn Đoan Mộc Vô Cầu.

Lẽ ra anh nên giấu giúp sư thúc, nhưng Tống Quy nghĩ Đoan Mộc Vô Cầu thật lòng quan tâm đến sư thúc, nói cho hắn biết cũng không sao.

Thấy Tống Quy do dự, Đoan Mộc Vô Cầu nói: "Bản tôn hỏi ngươi vài câu, nếu ngươi chịu trả lời bản tôn sẽ tặng ngươi cho Lạc Nhàn Vân. Lạc Nhàn Vân tính tình nhân hậu, chắc chắn không giết ngươi, mạng ngươi sẽ được giữ lại."

Đoan Mộc Vô Cầu đã hứa sẽ tặng Tống Quy cho Bắc Thần phái, dù hắn không muốn giết Tống Quy cũng không thể nuốt lời.

Nhưng hắn khá thông minh. Hắn thấy Lạc Nhàn Vân có cảm tình với Tống Quy, Lạc Nhàn Vân lại không nỡ giết người. Quan trọng hơn, Lạc Nhàn Vân cũng là người của Bắc Thần phái.

Tặng Tống Quy cho Lạc Nhàn Vân cũng đồng nghĩa với việc tặng cho Bắc Thần phái.

Vậy thì Đoan Mộc Vô Cầu không những không nuốt lời mà còn giữ được mạng cho Tống Quy.

Tống Quy nghĩ đến việc mình làm nội gián nhiều năm, bây giờ có hy vọng toàn thân trở ra, Tôn thượng lại không làm hại sư thúc nên anh quyết định trả lời câu hỏi của Đoan Mộc Vô Cầu.

"Tôn thượng, sư thúc là Thiên linh căn. Mỗi giọt máu của người đều là bảo vật, mất đi chỉ có thể để cơ thể từ từ phục hồi, không thể dùng thuật pháp trị liệu. Như nhân sâm ngàn năm bị cắn mất một miếng, không thể dùng thuật pháp phục hồi mà phải trồng lại vào đất, để nó từ từ mọc lại." Tống Quy giải thích.

Tống Quy ở với Ma tu lâu, hiểu rõ trình độ văn hóa của Ma tu, giải thích đơn giản dễ hiểu nên Đoan Mộc Vô Cầu hiểu ngay.

Đoan Mộc Vô Cầu ngạc nhiên: "Thiên linh căn quý giá thế sao? Môn phái các ngươi có bao nhiêu người có Thiên linh căn?"

Tống Quy truyền âm: "Tôn thượng cứ đùa, Thiên linh căn trăm năm khó gặp, đương thời chỉ có hai người, Bắc Thần phái đâu dám có tận hai Thiên linh căn?"

Đoan Mộc Vô Cầu truy hỏi: "Lạc Nhàn Vân là một, người còn lại là ai?"

Tống Quy đáp: "Hạ Kinh Luân của Thiên Thọ phái."

Đoan Mộc Vô Cầu nheo mắt.

Bên kia Lạc Nhàn Vân vẫn đang duy trì thuật pháp, hòa linh khí còn lại của bảy mươi hai viên linh thạch vào địa mạch trong thung lũng, tăng cường linh khí cho thung lũng, nhất thời không chú ý đến Đoan Mộc Vô Cầu và Tống Quy đang giao lưu bằng mắt.

May mà Hệ thống Cứu thế rất cảnh giác.

Lúc này Hệ thống Cứu thế đang tính phần thưởng.

[Hoàn thành nhiệm vụ một, bảo vệ ngôi nhà nhỏ của Đoan Mộc Vô Cầu thành công, độ thiện cảm của Đoan Mộc Vô Cầu với chủ nhân tăng lên 80.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!