Trên lân phiến của quái xà đột nhiên tỏa ra một cỗ sóng nhiệt, thân thể khổng lồ của nó cuộn tròn lại, cái đầu ngóc cao lên làm cho tấm lưới vốn được mọi người giữ chặt thì lúc này cũng nhô lên theo.
Đúng lúc này, một thân ảnh nhỏ bé đột nhiên nhào tới dưới thân quái xà mang theo thanh đao sáng như tuyết đâm ngập vào nơi bảy tấc trên cổ nó.
Đúng là Liễu Minh.
Quái xà lập tức rít lên những tiếng thê lương, Liễu Minh lại dùng sức cắt mạnh một cái, tập lức tạo thành một vết thương dài hơn thước, máu tươi bắn ra bốn phía. Thân thể quái xà run rẩy không ngừng.
Liễu Minh một kích đắc thủ thì mau chóng thoát ra, chạy như bay vào trong rừng rậm.
Bắn tên! Nhãn Man Tử hét lớn một tiếng, rồi vung kiếm chém xuống.
Một lát sau, quái xà cũng từ từ yếu đi, không lâu trước còn là một dị thú uy phong lẫm liệt mà nay chỉ còn có thể vùng vẫy giãy chết mà thôi. Lúc này, Nhãn Man Tử lại lao tới, cầm thanh đao sắc bén đâm mạnh vào nơi cổ quái xà, tạo ra một vết thương lớn khác.
Y không ngừng ra tay, liên tiếp bổ ra những đao thật mạnh, cuối cùng cái đầu rắn cũng bị chặt đứt, quái xà mới không nhúc nhích nữa.
Thấy đã thành công, đội đi săn đều hưng phấn hoan hô liên tục, sau đó mọi người mới hợp sức nâng thi thể quái xà lên, chậm rãi khiêng nó về nơi đóng quân.
"Hảo tiểu tử, công phu luyện được không tệ."
Nhãn Man Tử đi tới bên người Liễu Minh, đánh giá vài lần rồi mở miệng khen.
Vừa rồi một kích kia của Liễu Minh quả là cực kỳ tàn nhẫn, bất kể nhãn lực, hay gan dạ thì quả là vượt hơn không ít người trong nhóm.
"Đội trưởng quá khen."
Khuôn mặt của Liễu Minh đỏ lên, có chút ngại ngùng nói.
Nhãn Man Tử thấy vậy cười hắc hắc, vung tay lên, mang theo mọi người trở về.
Về tới sơn cốc, việc tiêu diệt thành công một quái xà lại làm cho người ta xôn xao hẳn lên. Mặc dù đã tổn thất một người, thế nhưng toàn thể bang chúng vẫn cực kỳ cao hứng chạy tới xem náo nhiệt.
Liễu Minh đứng trong đám người, ánh mắt tìm một hồi, khi không thấy bóng dáng Càn thúc thì lông mày hơi nhíu lại.
"Tiểu Liễu, đần độn đứng đấy làm gì?"
Một bàn tay thô ráp vỗ xuống vai Liễu Minh. Một nam tử mặt vàng thấp bé đi tới, cười ha hả nói.
"Hoàng Tam, huynh có nhìn thấy Càn thúc đâu không?" Liễu Minh nhìn nam tử mặt vàng một cái, hỏi.
Nam tử này nhìn cũng không lớn tuổi, chỉ tầm ngoài hai mươi, bởi vì họ Hoàng nên mọi người gọi là Hoàng Tam. Trên Hung đảo này, bởi vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà rất ít người dùng tên thật, phần lớn đều gọi nhau bằng danh hiệu mà thôi.
Công phu của Hoàng Tam này không giỏi, nhưng y lại hiểu một ít y thuật, trong Mệnh Nhị Bang, là một trong số ít những người đi lại tương đối gần với Liễu Minh.
"Vừa rồi ta mới nhìn thấy Càn thúc giao lệnh bài tuần tra cho La thủ lĩnh, lúc này chắc đã về nghỉ ngơi rồi. Mà nói lại thì đội các ngươi vừa săn được một dị thú nguy hiểm như vậy, kể cho ta một chút xem các ngươi làm thế nào đi!" Hoàng Tam nhún vai nói.
Liễu Minh chẳng có tâm trí đâu nói những chuyện này nên chỉ trả lời qua loa hai câu rồi xoay người rời đi.
Tiểu tử này... Hoàng Tam nhìn theo bóng lưng Liễu Minh dần đi xa, lắc đầu cười cười.
Càn thúc. Liễu Minh bước nhanh đi vào sơn động, quả nhiên thấy Càn thúc ngồi ở bên giường, đang vận công, khuôn mặt chằng chịt các vết sẹo lúc đỏ lúc trắng đan xen với nhau. Liễu Minh từ từ đi tới ngồi xuống bên cạnh y, không lên tiếng quấy rầy nữa.
Một lúc lâu sau, Càn thúc mới chậm rãi thở ra một hơi, mở mắt, tia đỏ ửng trên mặt đã lui đi không để lại dấu vết.
"Trở lại rồi ư? Săn bắn có bị thương hay không?" Càn thúc nhìn Liễu Minh một cái, gương mặt cứng nhắc có chút nhu hòa xuống hỏi.
Không có.
Liễu Minh chậm rãi kể lại chuyến săn bắn hôm nay một lần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!