Những tiếng gọi ầm ĩ, tiếng kêu hỗn loạn đan xen vào nhau.
"Đám thằn lằn này da rất cứng, đừng giết chết chúng, chỉ cần hất ra khỏi tàu là được." Lão giả họ Vân tay vung vẩy hai thanh búa lớn, tạo thành một màn búa ảnh, đánh bay tất cả những con thằn lằn có ý tiếp cận ra ngoài.
Hơn ba mươi tên tù phạm, mỗi tên phụ trách một đoạn mạn thuyền, hất bay đám thằn lằn đang trèo lên xuống nước.
Trong tay Liễu Minh cũng cầm chặt một thanh đao thép. Tuy rằng hắn không luyện qua đao pháp, nhưng chỉ cần dùng kiếm pháp và thủ cẩn thận một chút cũng không có vấn đề gì.
Loại công kích dày đặc này cũng không yêu cầu sức lực nhiều, thế nhưng quả thực là khảo nghiệm về mặt kỹ xảo chiến đấu.
Theo thời gian trôi qua, số thằn lằn trèo lên ngày càng nhiều, mấy tên tù phạm không am hiểu phòng thủ dần dần đã có phần cố sức.
Cố lên... Đoản thương trong tay Thượng Bang chủ hóa thành vô số tia sáng lạnh lẽo, đánh bay tất cả số thằn lằn ra ngoài, đồng thời quan sát tình huống xung quanh, miệng hét lớn.
Đáng tiếc y vừa dứt lời thì đột nhiên bên kia truyền tới một tiếng hét thảm. Một tên tù phạm mặt sẹo bị một con thằn lằn cắn trúng tay, máu tươi túa ra. Quái thú thằn lằn được thể nghiến thêm mấy cái nữa, lập tức cắn đứt cánh tay đối phương.
Tên tù phạm mặt sẹo kêu lên thảm thiết, ngã lăn ra đất, máu tươi nơi đầu vai ồ ạt chảy ra.
Mùi máu tanh dường như kích thích đám quái thú này, làm chúng kêu lên mấy tiếng hưng phấn, nối tiếp nhau nhảy lên, nhào vào người tên tù phạm mặt sẹo.
Y chỉ kịp kêu lên một tiếng, vùng vẫy mấy cái, rất nhanh đã bất động.
"Nhanh! Bổ sung lỗ hổng!" Lão giả họ Vân biến sắc, nhưng đáng tiếc, lời này đã không còn kịp nữa.
Hơn mười đầu thằn lằn nhảy vào buồng tàu, điên cuồng cắn xé thân thể tên mặt sẹo, phát ra những âm thanh ghê người.
Mấy kẻ muốn xông lên thấy cảnh này thì cảm thấy buồn nôn, lập tức bước chậm lại rồi từ từ lùi về sau. Chỉ trong một khắc, lại có vài đầu thằn lằn bò lên, lao vào đám tù phạm xung quanh. Trong nháy mắt, vòng phòng ngự lập tức đại loạn.
Đám tù phạm chỉ còn có thể bảo vệ bản thân, nhưng dưới sự vây công của đám thằn lằn, lực lượng cá nhân dần trở nên nhỏ yếu.
Ánh đao lóe lên một cái, Liễu Minh lật tay đánh bay một đầu thằn lằn, đồng thời lùi về sau khoang thuyền, xung quanh đám thằn lằn vẫn không ngừng bò tới. Liễu Minh sắc mặt tái nhợt, mắt quét qua nóc thuyền, chợt thân hình khẽ động, liền trèo lên cột buồm.
Trong khoang thuyền, đám tù phạm đã bị đàn thằn lằn ép phải chia ra phân tán khắp nơi, không ngừng có người thét lên những tiếng thảm thiết.
"Chẳng lẽ phải dừng ở đây sao?"
Thấy cảnh giống như trong địa ngục phía dưới, trong mắt Liễu Minh hiện lên một tia tuyệt vọng.
Vài đầu thằn lằn bò đến gần Liễu Minh, miệng điên cuồng gầm thét, bắt đầu bò lên cột buồm.
Liễu Minh biến sắc, thân thể đột nhiên chồng cây chuối, đầu dưới chân trên, hai chân bấu vào đỉnh cột buồm, đao thép trong tay liền hóa ra một đám đao ảnh. Cột buồm vô cùng nhỏ, vài đầu thằn lằn bị đao thép đánh trúng, ngã xuống phía dưới, lăn xuống thân thuyền.
Thế nhưng do da dày thịt béo nên chúng gần như không thương tổn chút nào, lồm cồm bò dậy rồi tiếp tục bò lên. Liễu Minh lại vung đao, đánh bay chúng xuống. Cứ như vậy mấy lần, đám thằn lằn rốt cuộc cũng bỏ qua miếng thịt béo này, bắt đầu bò ra công kích những tên tù phạm khác.
Thấy vậy, Liễu Minh mới nhẹ nhàng thở ra.
Đúng lúc này, nước biển phía trước chợt sôi trào, một tràng tiếng đì đùng không biết từ nơi nào vang lên.
Đám thằn lằn đang điên cuồng công kích tù phạm vừa cắn xé những xác chết vừa nghe thấy âm thanh này thì lập tức sững lại, trong mắt hiện lên thần sắc sợ hãi.
Chợt chúng quay đầu lại, đều nhảy khỏi thuyền Ô Mộc, biến mất trong làn nước biển đen kịt.
Tại sao... Đám tù phạm vừa tìm được đường sống trong chỗ chết không khỏi ngây ngẩn.
Trận chiến vừa rồi, hơn ba mươi tù phạm đã chết một nửa, mười mấy người còn lại cũng không ai còn lành lặn cả. Lúc này, trên gương mặt ai nấy đều tràn ngập sự sợ hãi xen lẫn một chút may mắn.
"Nghe đi, không còn âm thanh nước biển chảy vào nữa." Liễu Minh xoay người nhảy xuống cột buồm.
Mấy tên tù phạm còn sống đang nhìn Liễu Minh không chịu chút thương tích nào, trong mắt có chút cổ quái, vừa nghe lời này thì đều khẽ giật mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!