Trong bóng tối, chợt truyền tới một tràng tiếng bước chân. Ngay sau đó, Thượng bang chủ và Chu phó bang chủ Mệnh Nhị Bang chậm rãi bước tới.
"Ha ha, Thượng mỗ tới chậm, để hai vị chờ lâu, thật sự vô cùng có lỗi." Thượng bang chủ cười lớn một tiếng rồi bước vào sơn động, còn Chu phó bang chủ cũng giống như hai người kia, yên tĩnh đứng bên ngoài canh giữ.
"Thượng bang chủ cũng biết hôm nay tới muộn. Ta còn tưởng rằng các hạ không có hứng thú với ước hẹn hôm nay chứ?" Độc Nhãn Long lạnh lùng nói.
"Sao lại thế được? Hai vị đã mời, Thượng mỗ sao lại không tới chứ? Thế nhưng nơi đóng quân của Mệnh Nhị Bang chúng ta cũng không giống Ô Vân Cốc mà Độc Nhãn huynh đoạt được, ở gần biển, giờ đây chỉ sợ không ít nơi đã ngập rồi." Thượng Bang chủ cười nói.
Độc Nhãn Long nghe vậy thì sắc mặt trầm xuống, định mở miệng nói gì thì lão giả họ Vân đã khoát tay xen vào nói:
"Hai vị, đêm nay chúng ta bàn đại sự, mọi người đừng tranh cãi nữa."
Độc Nhãn Long hừ một tiếng, thế nhưng có vẻ có chút cố kỵ với lời vừa rồi của lão giả họ Vân nên chỉ quay đầu đi.
Khuôn mặt Thượng Bang chủ lại lộ ra vài nét vui vẻ.
Lời vừa rồi của y có chút ý khiêu khích, thế nên từ phản ứng của Độc Nhãn Long thì y cũng hiểu được một phần tình trạng hiện tại của Hạc Pha Đường Bang, đáy lòng cũng càng thêm trầm xuống.
Dự đoán kia, sợ rằng sẽ thành sự thực.
Ba người đứng ngoài không thể nghe được bọn họ đang nói gì, có chăng chỉ nghe thấy chút tiếng gió mà thôi.
"Nguyên nhân chúng ta tụ hội lần này, tin rằng mọi người đều hiểu. Tình trạng gần đây diễn ra trên đảo chắc hai vị cũng hiểu được rồi. Mấy dòng suối trên đảo ngày càng rộng hơn, hơi ẩm cũng nhiều hơn, đi trên đất đều có thể cảm giác được." Lão giả họ Vân mỉm cười, bắt đầu nói.
Độc Nhãn Long cùng Thượng bang chủ nghe vậy, đều khẽ gật đầu.
"Ô Vân Cốc chúng ta mấy ngày nay đều cảm thấy rung chuyển." Độc Nhãn Long hơi trầm mặc, chậm rãi nói.
"Gần đây, mặc dù Mệnh Nhị Bang không thấy địa chấn, thế nhưng hơi nước cũng nhiều hơn rất nhiều." Thượng Bang chủ liếc hai người một cái rồi nói.
"Nguyên nhân những chuyện này, ta tin rằng hai vị đều có suy đoán của riêng mình." Lão giả họ Vân sắc mặt trầm trọng nói.
Độc Nhãn Long và Thượng bang chủ liếc mắt nhìn nhau, không nói gì cả.
"Các dấu hiệu gần đây cho thấy, Hung Đảo này, có lẽ sắp chìm rồi." Thấy hai người trầm mặc, lão giả họ Vân đành nói tiếp.
Tuy rằng trong lòng Độc Nhãn Long và Thượng bang chủ đều đoán được, thế nhưng bây giờ nghe vậy, sắc mặt cũng không khỏi trầm xuống.
Không khí trong động trở nên cực kỳ yên tĩnh.
"Mặc dù chuyện này khó tin, thế nhưng ta cũng đồng ý với Vân bang chủ." Thượng bang chủ chậm rãi nói.
Độc Nhãn Long cũng im lặng gật đầu.
Lão giả họ Vân thấy hai người kia đều đồng ý thì sắc mặt có chút thả lỏng, nói:
"Nếu như hai vị đều đồng ý với phỏng đoán này thì có lẽ cũng biết, chuyện này tuy rằng nghiêm trọng, thế nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có cách giải quyết."
"Vân bang chủ nói đội tàu Ô Mộc của triều đình sắp tới?" Thượng Bang chủ hỏi.
"Đương nhiên, muốn sống thì chỉ còn cách đoạt được thuyền Ô Mộc kia, mới có cách rời đi Hung Đảo." Lão giả họ Vân ánh mắt tàn khốc, giọng nói lạnh như băng.
Nghe vậy, gương mặt Độc Nhãn Long cũng không chút thay đổi, đương nhiên cũng tán thành với đề nghị này. Dù sao thì muốn rời đi Hung Đảo thì buộc phải đi qua Biển Chết, mà muốn vượt qua Biển Chết thì chỉ còn cách đi bằng thuyền Ô Mộc mà thôi.
"Đề nghị của Vân bang chủ, tại hạ tán thành. Có điều muốn đoạt thuyền này cũng không dễ dàng. Mỗi lần có đội tàu vận lương tới đều có lượng lớn trọng binh đi theo, thế nên chúng ta cần phải tính toán thật kỹ."
Độc Nhãn Long im lặng một lát rồi chậm rãi nói.
"Nếu như tất cả mọi người đều đồng ý với đề nghị này thì Vân mỗ bất tài, trong lòng đã suy nghĩ một ít kế sách."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!