Chương 13: Hung đảo thiên (13)

Liễu Minh đứng trong đám người của Mệnh Nhị Bang, trên người mặc một bộ đồ màu xám, chẳng khác với thường ngày là bao, chỉ là hôm nay bên hông có đeo thêm một cái túi thơm màu đen. Sau lưng hắn là hơn mười bang chúng Mệnh Nhị Bang, hôm nay tới để tiễn.

Cũng do đề phòng bang khác tập kích nên không nhiều người tới lắm, ngay cả Càn thúc cũng phải ở lại trông giữ bang, không thể tới được.

Trong đám người đưa tiễn, Hoàng Tam đưa mắt nhìn Liễu Minh, Liễu Minh cũng chỉ khẽ gật đầu, không nói gì cả rồi xoay người lại, nhìn về hướng sơn cốc phía trước.

"Các vị, cũng như mọi lần, việc tầm bảo trong đảo là do ba bang phái lớn chúng ta cùng tiến hành, con đường nhỏ này là đường duy nhất thông tới nội đảo, cuối đường chính là bên trong đảo, sau đó cần dựa vào bản lĩnh và sự may mắn của bản thân các vị!"

Thượng bang chủ, lão giả họ Vân và Độc Nhãn bang chủ đều đứng dậy, nói lời cuối cùng.

"Trong đảo nguy hiểm thế nào thì tại hạ không nhắc nhiều nữa, nên sau khi vào trong đảo như thế nào thì cũng chỉ xem số vận của các vị. Một tháng sau khói độc sẽ tăng lên, do đó các vị cần phải đúng giờ này tháng sau đi ra đảo, những kẻ quá hạn không ra thì đương nhiên không thể đi ra nữa."

Ba vị bang chủ nhắc nhở một câu rồi đi vào trong.

Đám người tầm bảo chia thành ba đội, thành viên các đội đang liếc mắt nhìn nhau. Từ đội của Hạc Pha Đường Bang, một nam tử cao lớn khuôn mặt đen sạm đi lên con đường nhỏ phía trước, các bang chúng sau lưng y cũng đi theo, khuôn mặt lộ vẻ hung tàn.

Liễu Minh nhìn qua đã nhận ra đại hán này, y chính là Tần Chập, cao thủ số một số hai của Hạc Pha Đường Bang. Trước kia khi hắn còn ở Ô Vân Bang đã từng nhìn y từ xa vài lần. Có điều nhân vật nhỏ như hắn thì Tần Chập đương nhiên là không biết.

Đúng lúc này, chợt Liễu Minh cảm thấy một ánh mắt hung tàn nhìn tới, quay đầu nhìn qua thì thấy một hán tử mặt đen của Hạc Pha Đường Bang đang cười lạnh nhìn mình, ánh mắt lộ ra sát ý mãnh liệt.

Liễu Minh thầm thở dài một hơi, mặc dù hắn đã cố gắng đứng ở phía sau vậy mà vẫn bị người của Hạc Pha Đường Bang nhận ra. Thế nhưng hán tử kia cũng chỉ cười lạnh một tiếng chứ không có hành động gì nữa.

Sau đó, người của Bách Độc Bang cũng đi vào sơn cốc, đầu lĩnh chính là sáu hán tử cao lớn, chính là Lục Báo lừng lẫy tiếng tăm của Bách Độc Bang.

"Chúng ta cũng đi thôi."

Trong Mệnh Nhị Bang, một người hô lên, những người khác nghe vậy thì cũng cẩn thận bước tới con đường nối với nội đảo.

Liễu Minh đi trong đám người, thấy hai bên con đường là những bụi gai nhỏ, còn ở giữa là một lối đi hẹp được phủ rêu xanh vẫn còn ẩm ướt. Hai bên đường vào dựng đứng, trơn nhẵn uốn lượn theo con đường đi vào, hắn đi chừng một khắc đồng hồ thì trước mắt bỗng sáng hẳn, xem ra đã đi ra khỏi sơn cốc.

Thế nhưng nội đảo nhìn từ bên ngoài cực kỳ hùng vĩ còn bên dưới thì chỉ có một lối đi nhỏ nối thẳng vào trong. Từ xa nhìn lại, giữa những cây cổ thụ là những màn hào quang nhiều màu sắc, nhìn cực kỳ đẹp đẽ. Phóng mắt nhìn ra xa, thì thấy trên trời thỉnh thoảng vẫn còn mấy đám khói độc lãng đãng trôi qua.

Nhìn kỹ thì thấy những nơi đám khối độc này chậm rãi trôi qua để lộ ra từng cây cổ thụ xanh mướt, mặt đất đỏ rực thỉnh thoảng còn bốc lên chút khói xanh.

Bắt mắt nhất là một ngọn núi thẳng tắp dựng lên, như một thanh lợi kiếm dựng thẳng lên trời.

Những bang chúng sống tại Hung Đảo này đa số vẫn chưa từng thấy kỳ cảnh như vậy. So sánh với bên ngoài khắc nghiệt thì trong đảo, khói độc nhìn có vẻ cực kỳ lộng lẫy, thực vật xanh mướt tràn đầy sinh cơ, tản ra sự hấp dẫn chưa từng có.

Đám tù phạm như thấy được một đại lục mới, trên mặt mỗi người đều hiện ra nét kích động.

"Đây là trong đảo sao?" Liễu Minh cũng bị khung cảnh này hấp dẫn, thì thầm mấy tiếng.

Ba nhóm người men theo đường nhỏ đi tiếp, khi tới một bãi đất trống thì mới tạm thời dừng lại. Trên mặt đất là những cây cỏ phía ngoài màu đen ở giữa màu đỏ, lá cỏ dài như những mồi câu mực, vừa trơn vừa mềm, làm cho người ta thấy chút kỳ dị.

"Đây là Huyết Tuyến Thảo."

Trong lòng Liễu Minh khẽ động. Mấy ngày nay, Càn thúc và Hoàng Tam đã dạy cho hắn không ít kiến thức về các loại độc trùng độc thảo trong đảo, trong đó cũng bao gồm loại cỏ có chứa chất kịch độc Huyết Tuyến Thảo này.

Ban nhóm người thương lượng với nhau một chút rồi đi về các hướng khác nhau. Bách Độc Bang tới một góc bên trái, Hạc Pha Đường Bang tới bên phải, ở chính giữa là nơi có nhiều Huyết Tuyến Thảo nhất, bọn họ để cho người của Mệnh Nhị Bang, chưa đợi Mệnh Nhị Bang đồng ý thì hai nhóm kia đã đi về hướng của nhóm mình.

Lúc này, một ánh mắt âm lãnh từ Hạc Pha Đường Bang bắn ra, nhìn chằm chằm vào Liễu Minh. Thấy vậy, Liễu Minh cũng không cam lòng yếu thế trừng lại. Tuy rằng hắn không có ấn tượng gì với nam tử mặt đen kia, thế nhưng hình như đối phương không cho là vậy thì phải.

Liễu Minh nghĩ một chút, ống tay áo rung lên, lấy ra một thanh cốt đao màu trắng, đi đầu đám người bước về hướng mấy bụi Huyết Tuyến Thảo. Hắn đang cố dò xét, bước chân cẩn thận giẫm vào giữa hai bụi cỏ đan xen nhau.

Loại Huyết Tuyến Thảo này tuy rằng có chứa kịch độc thế nhưng chỉ cần không bị dẫm nát thì cũng không có vấn đề gì cả. Các bang chúng Mệnh Nhị Bang khác thấy Liễu Minh bình yên đi vào thì mới lục tục đi theo.

Mảng Huyết Tuyến Thảo này khá lớn, làm cho Liễu Minh phải đi khá lâu mới tới.

Xuyên qua cánh rừng, những người của Mệnh Nhị Bang cũng chia ra, bởi dù sao thì cũng chẳng có mấy người thích đi tầm bảo với người khác cả, kể cả trong cùng một bang cũng cần phòng bị lẫn nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!