Dịch giả: hungprods
Biên: Hàn Lâm Nhi
"Tiểu tử, ngươi dám làm tổn thương phu nhân của ta! Lần này ngươi chết chắc rồi." Khuôn mặt nam tử phản chiếu trên mặt đoản kiếm trong tay có chút vặn vẹo, tay kia ném cái nỏ lớn đi, nhanh chóng lấy từ trong ngực ra một viên đan dược đỏ như máu rồi quăng vào miệng.
Hiển nhiên một chiêu vừa rồi đã vượt xa công kích bình thường, gã cũng không thể tùy tiện thi triển ra được.
Liễu Minh thấy vậy liền quát to một tiếng: Nhìn ám khí, một tay hắn giơ lên, một vật trắng xóa bắn nhanh về phía ả đàn bà xấu xí vẫn còn đang nằm giật giật trên mặt đất, đồng thời một chân giẫm mạnh xuống đất, cả người như một mũi tên lao vào trong rừng rậm.
Nam tử trông thấy cảnh này đầu tiên khẽ giật mình, sau đó là cực kỳ giận dữ, nhưng gã cũng không thể bỏ mặc ả đàn bà xấu xí trên mặt đất mà đuổi theo thiếu niên kia được.
Thế nên gã chỉ có thể bất đắc dĩ nhoáng lên một cái xuất hiện che trước người ả đàn bà, đồng thời hai tay khẽ động, cốt kiếm xuyên qua không khí đâm thẳng về phía vật màu trắng kia.
Oanh một tiếng, vật trắng xóa bị một cái gai nhọn vô hình bắn trúng, nhưng nó lại bất ngờ nổ tung.
Một đoàn bột phấn màu trắng xám bung ra, bao trùm tất cả mọi thứ trong phạm vi mấy trượng xung quanh.
Nam tử áo xanh thấy vậy rùng mình, nào dám để bột phấn này chạm vào người, vội vàng quét ngang cốt kiếm trong tay về phía trước, tay kia giơ ra phía trước nhấn một cái, miệng hô lớn hai chữ: Nguyên bích.(*)
(*) bích: tường
Trong chốc lát, cốt kiếm sáng lên một chút, một tầng sóng khí vô hình từ phía trên cuốn ra, thổi bay đi tất cả bột phấn xung quanh.
Sau đó nam tử nhanh chóng cúi người xuống, dùng ngón tay chấm một ít bột phấn trên mặt đất rồi đưa lên mũi ngửi nhẹ, ngay lập tức nổi giận lôi đình.
"Chỉ là tro bụi bình thường. Tiểu tử thối, ta nhất định phải mang ngươi ra bằm thây vạn đoạn."
Nam tử áo xanh sau khi chửi to mấy tiếng mới kiểm tra tình hình của ả đàn bà xấu xí.
Kết quả là hai tay ả ôm chặt lấy cổ, hơi thở như có như không, mắt thấy căn bản không có cách nào cứu chữa được nữa rồi.
"Phu nhân yên tâm, ta đây sẽ lập tức đi lấy mạng chó của tiểu tử kia, nhất định sẽ không để ngươi phải ra đi một mình."
Nam tử áo xanh nghiến răng nghiến lợi nói một câu, sau đó lần thứ hai đứng dậy, nắm chặt cốt kiếm trong tay, miệng quát khẽ một tiếng: Khinh thân, cả người giống như cơn gió phi theo hướng thiếu niên chạy trốn.
Động tác của gã cực nhanh, giống như ma quỷ vậy, khác một trời một vực so với lúc trước.
Mặc dù Nguyên lực trong người gã không còn nhiều lắm, nhưng nhờ vào việc vừa rồi dùng một viên Khí Huyết đan, trong thời gian một bữa cơm, tối thiểu gã có thể thi triển vài lần thủ đoạn của Luyện Khí sĩ, tuyệt đối dư sức đuổi giết một tên phàm phu tục tử.
******
Liễu Minh đang cố gắng hết sức nhảy lên nhảy xuống chạy trốn trong rừng, hắn cảm thấy hai chân mình rất nặng nề, đồng thời trước ngực đã nóng ran, vài vết thương vì vận động quá sức nên đang chảy máu không ngừng.
Về phần vết thương cũ trên vai hắn, giờ phút này đã hoàn toàn phát tác, khiến cho non nửa thân thể hắn có chút ngừng trệ, không còn linh hoạt nữa.
Nhưng Liễu Minh lại không có ý định dừng lại để băng bó, chỉ chọn một hướng khác chạy như điên mà thôi.
Bỗng nhiên phía trước quang đãng sáng sủa, thiếu niên đã chạy ra khỏi rừng rậm, hắn đang đứng trên một khu đất trống trải.
Phần cuối khu đất trống là một con sông lớn chừng mấy chục trượng, nước sông cuồn cuộn hung dữ, thỉnh thoảng lại có vài con sóng lớn gào thét cuốn về phía hạ lưu.
Liễu Minh thấy vậy, trong lòng vui vẻ, nhưng bỗng nhiên hắn cảm thấy hai mắt tối sầm lại, hai chân loạng choạng liêu xiêu, thiếu chút nữa là ngã lăn xuông đất.
Trong lòng hắn kinh sợ, vội vàng cắn mạnh đầu lưỡi một cái, mùi máu lập tức tràn ngập khoang miệng, lúc này mới có thể suy trì ý thức, tỉnh táo lại, đứng vững một lần nữa.
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên giọng nói ngập tràn oán độc của nam tử áo xanh truyền ra từ trong rừng rậm sau lưng:
"Tiểu tử, ngươi chạy đi đâu!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!