Dưới kế hoạch tẩm bổ vì mục đích trăm năm bên nhau của Lục trung vương mà Mã Phu mỗi ngày đều được đại bổ tiểu bổ các loại đẩy vào thân thể, đến cuối năm thứ tư khi chuyển đến sống tại Cửu Giang, Mã Phu đã khởi sắc hơn, và dĩ nhiên là nhờ chế độ kiểm tra và ép buộc ngặt nghèo của Lục trung vương bằng không Mã Phu đã chẳng chịu mỗi ngày đều uống thuốc bổ.
Ai nha, mặc kệ nói như thế nào thì thân thể của Mã Phu đã khôi phục được đến mức có thể giơ tay đá chân biểu diễn vài đòn quyền cước. Nếu tinh thần hăng hái này của Mã Phu mà dùng để phục vụ Lục trung vương lúc ở trên giường thì, chà, tin tưởng rằng Lục đại lão gia của chúng ta sẽ không có chuyện đi kêu gọi quan viên đến để tuyên truyền tư tưởng yêu dân của Đại Á hoàng triều "Làm vua mà không nghe ý kiến nhân dân chẳng bằng về nhà đào khoai lang."
Mà đó cũng chẳng phải là chuyện gì xấu, một tháng vài ba lần gặp mặt, một năm tổng kết lại cũng được khá nhiều chuyện. Đến lúc này, Lục trung vương bỗng nhiên phát hiện ra chuyện này chẳng thể giải buồn được cho hắn. (ý nói là anh Lục ở nhà chán quá, chả có gì làm, đi kêu gọi quan viên tới tám chuyện chơi. )
Lục đại lão gia sau khi tại vương phủ nghe hí nhạc xong, sang ngày hôm sau đã nghe tin người kia đã tuyển một đội võ nhạc về. Chính là Mã đại ca – Mã Phu kiêm dzợ yêu của Lục trung vương oán giận nói rằng sinh hoạt của hắn quá buồn chán, cường liệt yêu cầu xin triển khai đội võ nhạc. Chỉ cần Lục vương gia phê chuẩn thì tại phụ cận của vương phủ sẽ mở một trường miễn phí dạy đám trẻ con võ thuật để tạo thành một đội võ nhạc.
Từ cái ngày đội võ nhạc được thành lập, Lục đại lão gia vì chẳng chiếm được đầy đủ ai đó mà tức giận nằm phơi nắng, âm thầm tự nhủ phải sai người đem đội võ nhạc ấy phá hủy đi.
Nhưng người nọ mỗi lần trở về đều dùng thân thể để "đút lót" hắn khiến hắn vui vẻ không thôi, lại đem khu nhà của đội võ nhạc vào khu vực được bảo vệ. Ô hô~~
– Chà, đã trở về rồi à.
Lục đại lão gia làm bộ gõ cửa để hòng khiến người ở trong phòng chú ý.
– Uhm, đã trở về. Quản gia nói ngươi đang thính hí (xem hí nhạc), ta không nghĩ sẽ quấy rối ngươi.
Mã Phu thấy hắn đứng ngoài cửa, bàn tay đang cởi áo cũng dừng lại.
– Ăn gì chưa?
– Ăn rồi. Mấy hài tử buổi tối hôm nay ở lại nên ta làm cơm cùng với Tiểu Đản nhi và bọn chúng ăn rồi.
Mã Phu cười trả lời. Hừm, phải tìm người đốt trù phòng mới được. Lục đại lão gia lần thứ mười chín nghĩ đến điều này.
– Ngươi làm gì đó?
– Giúp ngươi cởi.
Lục Phụng Tiên ôm lấy thắt lưng của dzợ, thuận tiện xoa bóp vùng eo đã có da có thịt do mình một tay làm nên.
– Đừng náo loạn, ta mệt mỏi quá. Bọn quỷ nghịch ngợm ấy lăn qua lăn lại ta muốn chết rồi.
– Vậy sao người không chịu cho ta lăn qua lăn lại chứ?
– Ngươi tha cho ta đi. Ta từng tuổi này rồi làm sao chịu đựng nổi ngươi cứ lăn qua lăn lại hoài. Được rồi, nhanh đi ăn tối đi. Cơm nước xong trở về ta cho ngươi tùy ý. Thật là… mỗi ngày đều làm, ngươi không sợ bị thận suy ư?
Mã Phu một chưởng đòi đẩy tay của Lục Phụng Tiên ra nhưng dĩ nhiên là đẩy không được.
– Ta không đói bụng, buổi chiều thính hí đã ăn rất nhiều điểm tâm rồi.
Lục Phụng Tiên vẫn tiếp tục nỗ lực.
– A Phu, ta là người tốt mà. Đêm nay ngươi chiều ta đi mà~~
Lục Phụng Tiên cắn nhẹ lỗ tai dzợ, đầu lưỡi giảo hoạt đưa đẩy vành tai Mã Phu, trong miệng thốt ra toàn những lời *** mỹ.
Mã Phu nhịn không được bật cười, tìm cách đánh lạc hướng Lục Phụng Tiên:
– Ngày hôm nay ngươi nghe vở gì?
– Thập bát mô. (Ai không hiểu, thỉnh đi hỏi google đại nhân)
– Gì? Chuyện đùa. Được rồi, được rồi. Ta nghĩ nên nói với ngươi chuyện này, ngày hôm nay trong đội võ nhạc có một tiểu hài tử là người từ bên ngoài… Ngươi làm gì đó, ta đang nói chuyện với ngươi mà.
– Ngươi cứ nói, ta vẫn đang nghe.
Lục Phụng Tiên đá giày rơi xuống, cánh tay dùng lực vừa đủ, nâng người dzợ đã trần trụi phân nửa lên sàng (giường). Tuy rằng rất muốn thượng ngay dzợ yêu, nhưng sau bao năm tháng ở bên cạnh, Lục Phụng Tiên đêm nay quyết định sẽ trở thành một ông chồng ôn nhu với dzợ. Lục đại lão gia cũng cởi sạch quần áo, đồng dạng xích lõa nằm trên giường ôm chặt lấy Mã Phu, tìm mọi cách để khơi mào *** của dzợ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!