Chương 41: (Vô Đề)

Lục tướng quân đứng giữa phòng ngủ.

"Phụng Thiên, ngươi đang suy nghĩ cái gì?" Biện Thanh Nghi muốn tiến lên an ủi hắn.

"Không có gì, ngươi đi ngủ đi." Lục Phụng Thiên cũng không quay đầu lại.

"Phụng Thiên… Chúng ta là phu thê, vì sao phải phân phòng ngủ?" Biện Thanh Nghi nhịn không được hỏi.

Người đời chỉ nhìn thấy bề ngoài Lục Phụng Thiên đối với nàng quan tâm yêu thương, thế nhưng nào ai biết sau khi đóng cửa phòng lại, trượng phu đối với nàng thái độ lãnh đạm chứ? Tưởng liên quan đến người kia, thế nhưng vì sao bây giờ khi người kia đã được nàng giải quyết, trượng phu đối với nàng lại xa cách không chỉ một ngọn núi?

"Để chúng ta có không gian riêng ở phòng ngủ không tốt sao? Thanh Nghi, mệt mỏi, ngươi cũng sớm một chút đi nghỉ ngơi đi." Lục Phụng Thiên ra hiệu nàng có thể rời khỏi.

Biện Thanh Nghi cười cay đắng, "Ta chuyện gì cũng không biết, ta chẳng qua chỉ là tiểu thư khuê tú, Phụng Thiên, ngươi sau đó hối hận đúng không? Ngươi sau đó đối với người kia hối hận…?

"Câm miệng!" Lục Phụng Thiên vỗ mặt bàn, vọt đứng lên. "Lục Châu! Vào đây đỡ phu nhân trở về phòng nghỉ ngơi!" Nam nhân hướng ra ngoài cửa quát lớn.

"Phụng Thiên, ngươi chớ quên, ta là thê tử ngươi cưới hỏi đàng hoàng!" Biện Thanh Nghi rốt cục dùng dáng điệu đó nói với trượng phu mình.

Hít sâu một hơi, Lục Phụng Thiên lộ ra dáng tươi cười, sờ khuôn mặt thê tử, ôn nhu nói: "Ta không có quên. Chỉ là hôm nay tâm tình của ta không tốt, ngươi để ta một mình yên tĩnh được chứ? Ân? Nghe lời."

"Phụng Thiên, ta không phải cố ý phát cáu với ngươi, ta chỉ là…"

"Bang bang bang! Thiên viện đi lấy nước ––– mau cứu hoả a –––" Gia đinh phụ trách tuần tra bên ngoài gõ cái mõ, khẩn thiết hô to.

"Người đâu mau tới cứu hỏa a! Thiên viện đi lấy nước!" Toàn bộ tướng quân phủ nhất thời hoảng loạn lên.

"Phanh!" Lục Phụng Thiên đem cửa phòng đẩy ra.

Tới gần sườn phía tây chỉ thấy tiểu viện lửa lớn bốc cháy, ánh lửa hừng hực rất nhanh thì đốt đến phía tây hắc ám (đen tối) về phía chân trời. Lửa kia cháy nhanh như vậy, ác liệt như vậy, tuyệt đối không giống như là ngẫu nhiên mà cháy.

"Mã Phu… Không! Mã Phu –––" Lục Phụng Thiên hầu như ngay cả nghĩ cũng không muốn nghĩ.

Một tiếng kêu to, một đạo thân ảnh bay lên không, phi nhanh như gió như bị sét đánh, thoáng cái thì biến mất không thấy nữa.

"Phụng Thiên… Phụng Thiên! Ngươi trở về!"

Gia đinh trong phủ coi như được huấn luyện tốt, quản gia Lục Đại an bài hạ nhân, vội vàng nhưng đâu vào đấy tiến hành hành động cứu hoả.

"Có người chạy ra không!"

"Không có, a, gia, ngài cũng tới." Quản gia vội vã hành lễ. "Lửa này không giống như là tự cháy, ngược lại như là… Khụ… Có người có ý định phóng hỏa."

"Gia, dựa vào sự nhìn thấy của tiểu nhân, tiểu viện này cứu chưa xong, tiểu nhân phân phó mọi người, tận lực đem bốn phía của khoảng đất dội nước, đem đồ vật dễ bốc cháy chuyển đi, ngày hôm nay vô cùng may mắn không có gió, chỉ cần chờ tiểu viện cháy hết, không cần lo lắng lửa sẽ lan tràn ra. Người xem như vậy tốt không?"

Một cổ hương vị thịt nướng nồng nặc theo đám cháy truyền đến.

"Con ngựa kia có lẽ đã bị nướng chín…" Có người nhỏ giọng nói thầm.

"Đúng vậy, không biết thỏ nhị gia kia có phải cũng bị nướng chín rồi không. Hì hì!"

Quản gia len lén liếc mắt nhìn Lục Phụng Thiên, vừa nhìn một cái, nhất thời hắn sợ đến rùng mình.

Cách hai tháng sau ngày đã qua thật lâu đó. Tiểu viện kia bị đốt sạch, hôm nay cũng đã biến thành hoa viên. Lục Phụng Thiên ở góc nào đó tại tiểu viện tìm thật lâu, rốt cục hắn cũng tìm được thứ hắn muốn tìm.

Hai tháng này, tam hoàng tử ám sát Thái Tử không thành, bị giáng xuống làm dân thường, lưu đày ở cánh đồng hoang vu.

Ba tháng đầu, đại hoàng tử bức vua thoái vị không được, bị ban chết.

Tháng tư, hoàng đế băng hà, Thái Tử đăng cơ, quốc hiệu Sùng Nguyên. Lục Phụng Thiên thu hồi binh phù, được phong làm chánh nhất phẩm hộ quốc đại tướng quân. Dịch uy đại tướng quân cáo lão hồi hương, binh quyền bên ngoài phân nửa bị hoàng đế thu hồi, phân nửa được ban tặng cho Lục Phụng Thiên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!