Chương 35: (Vô Đề)

"Lục Hoài Tú!" Mã Phu nhìn kẻ đang đứng chặn trước mặt mình, nghĩ một chút đã biết người này là ai.

"Hừ, Mã Phu, chúng ta tái ngộ" Lục Hoài Tú nói, theo sau còn có ba gã cao to vạm vỡ.

"Lục nhị thiếu gia, ha hả, thật đúng là xảo, quản gia mới vừa nói ta phải xuất môn, rời khỏi còn chưa được hai điều phố liền gặp phải ngươi. Nhị thiếu gia, vì cớ gì muốn cản ta tại nơi này a?" Mã Phu cười yếu ớt.

"Ngươi nói gì, Mã Phu!" Vẻ mặt tuấn tú của Lục nhị thiếu gia tràn đầy oán hận.

Nếu không phải nhờ tên Mã Phu méo miệng này, đứa con của đồ đê tiện kia sao lại có ngày hôm nay! Nếu không phải tên Mã Phu chết tiệt này thay người nọ gánh tội, làm sao người nọ có cơ hội đi kinh thành tham gia thí võ! Hết thảy đều là do tên Mã Phu này âm thầm giở trò quỷ! Nếu không có y, Lục gia bọn họ hiện giờ sao lại rơi xuống thảm cảnh này! Phải chịu cảnh tượng cần lão bà kia đến viện trợ!

Nhớ tới mẫu thân tức giận phải nằm tên giường nửa năm trời, rồi thậm chí chính phụ thân cũng phải hướng lão bà kia thỉnh an ăn nói khép nép, nhớ đến uy phong bây giờ của Lục Phụng Thiên, mà Lục Hoài Tú hắn phải chịu cảnh nghèo túng, tất cả uất hận chồng chất đều trên thân gã nam nhân kia!

Thoáng đánh giá một chút ba người vạm vỡ kia, Mã Phu thoáng yên lòng. Lưu ba tên kia diễn trò, hơn nữa Lục Hoài Tú chỉ biết khoa chân múa tay, y còn không đến nỗi ứng phó không được.

"Lưu Thẩm hẳn là chiếu cố một nhà các ngươi? Ta xem nàng cùng Lục lão gia đích thực là bộ dạng tình xưa tái diễn, sao vậy, sống đến hơn hai mươi mấy năm bỗng nhiên có thêm một người mẹ cảm giác như thế nào?" Mã Phu cười nhạo nói.

"Ngươi!" Lục Hoài Tú nghe vậy thẹn quá hóa giận. "Các người! Lên cho ta! Đem thối Mã Phu này đánh chết cho ta!"

"Yêu, nhị thiếu gia sao đột nhiên phát hỏa. Ha ha!" Mã Phu lắc mình sai vị, một bên cười một bên chú ý thế công của ba kẻ kia.

"Lưu Thẩm có phải từng tháng đều đưa bạc cho các ngươi hay không? Dựa vào của bố thí mà sống cảm giác như thế nào? Tức giận mà Lưu Thẩm từng chịu đại khái cũng thu hồi hoàn toàn trên người các ngươi đi? Ha ha! Nương ngươi thế nào? Có hay không bị Lưu Thẩm làm tức chết? Ngươi hiện tại kêu Lưu Thẩm là gì? Có phải là đại nương không? Ha ha ha!"

"Đánh đánh đánh! Đánh chết tên tiểu tử đó cho ta" Lục Hoài Tú phút chốc tức điên, chính mình cũng vọt lên trước.

"Có phải Lưu Thẩm châm ngòi khích ngươi tới hay không? Nàng lần này đưa cho các người bao nhiêu ngân lượng? Hơn nữa còn có Biện cô nương kia cho, hẳn là không ít đi?" Mã Phu một bên đánh một bên nói, tuy nói công lực y khôi phục lại không nhiều lắm, nhưng đối phường lưu manh này, hai thành công lực đủ sức đối phó bọn chúng, thậm chí còn có dư.

Một khắc chung sau, ba đại hán bị y đánh thành một đống, Lục Hoài Tú cũng bị mệt như một con chó già thpr dốc không ngừng.

"Ha ha, Lưu Thẩm chẳng lẽ không nói cho các ngươi, Lục Phụng Thiên tướng quân một thân võ nghệ là do ta dạy dỗ? Chỉ bằng sức mấy kẻ các ngươi, hừ!"

Lục Hoài Tú chậm rì rì ngồi xổm trước mặt, Mã Phu cười vui vẻ nói: "Ngươi nhất định không biết nguyên nhân Lưu Thẩm vì cớ gì lại châm ngòi khiến ngươi tìm đến ta nhỉ? Không nên nhìn ta thế, ta sẽ không nói cho ngươi. Ngươi cho là Lưu Thẩm sẽ hảo tâm cho ngươi cơ hội hướng ta báo thù như vậy sao? Ngươi sai rồi, nàng chính là muốn ta cho ngươi một cái giáo huấn thôi!

Ha hả!"

Lục Hoài Tú nhanh chóng trừng lớn hai tròn mắt nhìn ra, "Lão bà kia –––!"

Ngay tại lúc Mã Phu vui đùa châm chọc quan hệ Lục Hoài Tú cùng Lưu Thẩm, có người đưa cho phu nhân hộ quốc tướng quân một phong thư, hẹn nàng ở ngoài thành gặp mặt.

"Ngươi tìm ta có chuện gì? Ta giờ đã là phu nhân, thỉnh Lý tướng quân tự trọng!" Biện Thanh Nghi cao ngạo nâng lên cái đầu nho nhỏ.

Nhìn nữ tử trước mắt vẫn xinh đẹp như trước, càng tăng thêm vài phần bộ dáng thành thục phong vân, nam nhân cao lớn giảo hoạt nở nụ cười.

"Ngươi hẳn là nhìn thấy nội dung trong thư đi."

"Vậy thì làm sao! Ta lại làm sao biết ngươi nói thật hay là giả!" Biện Thanh Nghi không hề dùng khiêm xưng.

"Ngươi chịu đến, đã nói lên ngươi có một nửa là tin" Nam tử có vẻ thảnh thơi, nói chắc chắn.

"Ta nhớ rõ ngươi hẳn là bằng hữu của người nọ." Biện Thanh Nghi cười lạnh.

"Ha hả, bằng hữu thì như thế nào? Trên đời này có mấy người là thật tâm tương giao? Không tồi, y là bằng hữu của ta, đáng tiếc ta coi y là bằng hữu, y lại đối ta tàng tư. Trước đó, lại lợi dụng ta…" Nam tử nhỏ giọng lại. "Tốt lắm, chúng ta đàm bút giao dịch thì thế nào?"

"Giao dịch? Ý ngươi là ta và ngươi cùng giải quyết? Ta làm thế nào biết đây không phải mưu kế hãm hại ta?" Biện Thanh Nghi ý nghĩ tương đương rõ ràng.

"Ngươi có thể hỏi trượng phu của ngươi, nếu ngươi xác định rõ tin tức, lại đến tìm ta cũng không muộn." Nam tử tràn đầy tự tin.

Biện Thanh Nghi chăm chú nhìn hắn nửa ngày, trong đầu nhanh chóng có ý niêm. Nếu theo lời hắn là sự thật, như vậy hành vi của trượng phu trong khoảng thời gian này cũng có thể giải thích được. Chính là, nếu đây là một ván cờ…

"Ngươi lo lắng chuyện gì? Ta nói ngươi có thể xác định tin tức sau đó lại đến tìm ta! Ta đi đây, ngươi chậm rãi ngồi đây đi." Nam nhân nói xong quay đi, không chút do dự.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!