Nhìn người nọ dưới ngọn đèn u ám đang uống một loại rượu lâu năm thứ phẩm với vẻ mặt tự tiếu phi tiếu, Lục Phụng Thiên bỗng nhiên nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên bọn họ gặp mặt. Từ ngày ấy đến nay đã qua mười năm, hắn cùng người nọ đã tiến từng bước mới đi đến quan hệ như hôm nay. Mười năm rồi, hắn đối với người nọ tình cảm ngày càng phức tạp, phức tạp đến nỗi hắn mỗi lần nhìn lại sẽ có một loại cảm giác kỳ lạ.
"Ngồi." Dùng cằm chỉa chỉa cái ghế trước mặt.
Lục Phụng Thiên theo lời ngồi xuống.
"Binh phù đâu?" Lục Phụng Thiên đi thẳng vào vấn đề mà hỏi thăm.
"Ở trong người ta." Mã Phu không có phủ nhận.
Lục Phụng Thiên gật đầu, "Ngươi quỳ xuống cầu ta mang ngươi trở về, là đang diễn trò?"
"Cáp, diễn trò? Ngươi cho rằng ta lúc ấy là đang diễn trò?"
Lục Phụng Thiên không nói.
"Diễn trò không phải là ngươi sao? Trên đời nào có chuyện khéo như vậy, cho ngươi vừa lúc trôi tới thì ta đang thả câu bên bờ sông. Ngươi cho ta là người ngu ngốc sao? Ngươi thân là Tam Phẩm Hộ Quốc tướng quân, đi cùng với Thái Tử trên thuyền rồng, nếu như ngươi rớt xuống sông, trên thuyền có binh lính sao không cứu ngươi? Ngươi vết thương mặc dù rất sâu nhưng lại tránh được chỗ yếu hại, với công lực của ngươi không có cách tự cứu sao?
Lại nói ngày Thái Tử bị đâm là một ngày sấm chớp mưa bão nước sông cuồn cuộn, nhưng ta mỗi ngày ngồi ở bờ sông, khí trời đều rất tốt!" Liếc mắt nhìn người nọ, rót một chén rượu, đưa đến bên môi.
"Ngươi cứu ta lên là biết ta tới tìm ngươi à?"
Mã Phu gật đầu.
Lục Phụng Thiên nở nụ cười, "Đích xác, ta rớt xuống sông là giả, bảo hộ Thái Tử bị đâm là thật. Nhận từ kinh thành một lá thư đang suy nghĩ làm sao tìm được ngươi, vừa lúc thuyền rồng của Thái Tử cách trấn nhỏ chỗ ngươi ở không xa, thuận theo dòng sông nhiều lắm mất ba canh giờ. Lấy cớ mê hoặc kinh thành để cùng thương lượng với Thái Tử, sau đó nhảy xuống sông ôm khúc gỗ đang trôi, vì để giống như thật, khi tới gần trấn nhỏ ngươi đang ở, ta còn cố ý ôm khúc gỗ đang trôi hung hăng đụng phải một chút ngay trán, tạo thành hôn mê giả. Không nghĩ tới lại cho ngươi xem chê cười rồi."
"Chê cười? Cũng không biết là ai đang xem ai. Hắc, tiểu tử, người vợ kia có phải không thỏa mãn được ngươi hay không? Ngày đó… Ngươi chắc nhịn đã lâu!" Ánh mắt nghiêng nghiêng liếc nhìn, trêu chọc hắn nói.
Lục Phụng Thiên nghe vậy cười ha ha, "Nàng cũng không phải là ngươi, nàng là tiểu thư khuê các, là cô gái chưa xuất giá sao có thể tùy tiện cùng ta phu thê chi thật. Không giống ngươi, ta chỉ cần sờ ngươi hai cái là hạ thân của ngươi liền có thể bắt đầu ngạnh lên."
"Cũng vậy, tiểu tử ngươi đúng là tự tát vào miệng mình nói không muốn ta, nhưng chỉ cần chơi đùa một chút liền đứng lên con mẹ nó so với ai khác đều hơn!"
"Úc, so với ai khác? Ngươi còn cùng ai ngủ? Lý Thành Hưng?"
"Ngươi quản được sao?"
Lục Phụng Thiên lặng yên một chút, nhấc chén rượu trên bàn, cũng tự mình rót một chén. Lập tức chuyển đến trọng tâm câu chuyện: "Binh phù ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng đưa ta."
"Ta muốn ngươi." Nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Lục Phụng Thiên đột nhiên cười hắc hắc, "Mã Phu, trong mắt ngươi mang theo tia tuyệt vọng ngươi có biết hay không?"
"Ân, ta hiện tại đã biết." Thành thục nam nhân cũng cười.
"Ta không có khả năng đem chính mình cho ngươi. Ngươi đổi lại một điều kiện khác đi." Lục Phụng Thiên cười đến vui vẻ, hai người thoạt nhìn như huynh đệ lâu năm, thân thiết nói chuyện với nhau.
"Hảo! Cạnh ngươi ngoại trừ ta, không được có bất luận kẻ nào." Mã Phu theo lời thay đổi một điều kiện.
" Ngươi có muốn đổi lại một lần thử xem hay không?" Lục Phụng Thiên thưởng thức chén rượu trong tay.
"Ta lưu lại, Biện Thanh Nghi cút."
"… Có thể, nếu như ngươi có thể vì ta sinh hài tử." Nam nhân tươi cười mang theo một chút nghịch ngợm, bàn tay hướng tới bụng dưới của Mã Phu, mập mờ vuốt ve.
"Nữ nhân có thể vì ngươi sinh hài tử có rất nhiều." Không che không chống cự, tùy ý hắn vuốt ve.
"Nữ nhân có thể sinh ra ngoại tôn của tể tướng thì chỉ có một." Tay từ từ hướng tới đáy quần, Lục Phụng Thiên ngẩng đầu, ôn nhu cười hỏi: "Ngươi rốt cuộc đem binh phù dấu ở nơi nào?"
"Ngươi nghĩ muốn nghiêm hình bức cung?" Đồng dạng quay lại với khuôn mặt ôn nhu tươi cười, bàn tay thô dày để lên bàn tay của nam nhân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!